*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chắc có Hàn Cẩn ở nơi này, cho nên đêm hôm đó tôi ngủ vô cùng yên ổn, ngủ một mạch đến tận sáng, không hề lo lắng đến chuyện đang bị người ta đuổi giết. Nhưng buổi sáng khi tôi và Đinh Nhất vừa rời giường, phát hiện Hàn Cẩn không biết đã đi từ lúc nào. Tôi giật mình hỏi: “Cô ta đi lúc nào?” Đinh Nhất nghĩ một chút: “Cậu ngủ không bao lâu thì cô ta rời đi, có lẽ do bây giờ cô ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng...” Tôi hiểu ý của Đinh Nhất, mặc dù Hàn Cẩn rất muốn có một cuộc sống của người bình thường, nhưng điều đó quá khó đối với cô ta! Chưa nói tập đoàn Thái Long có thể bỏ2qua cho Hàn Cẩn hay không, chỉ cần trước đây cô ta giúp tập đoàn Thái Long làm biết bao nhiêu việc xấu, dù đến cuối cùng Hàn Cẩn có thể thoát khỏi sự khống chế của tập đoàn Thái Long, thì cũng chỉ có thể sống một cuộc sống ẩn nấp mà thôi. Vài ngày sau đó, tôi vẫn luôn lo lắng cho Hàn Cẩn, tôi thậm chí còn sợ cô ta giống A Vĩ đột nhiên xuất hiện trên bản tin tivi. Nhưng rất nhanh tôi sẽ biết, Hàn Cẩn chính là hóa thân của Tiểu Cường đánh mãi không chết, bất kể hoàn cảnh có gian nan thể nào, cô ta vẫn có thể sống sót. Không biết có phải vì Hàn Cẩn hay không mà từ ngày đó8trở đi, mấy tên sát thủ phục kích tôi tạm thời không xuất hiện nữa, tuy mỗi ngày tôi vẫn nơm nớp lo sợ, thế nhưng dường như nguy cơ đang dần dần biến mất. Vào một buổi chiều, tôi và Đinh Nhất đi theo giúp chú Lê xem một mảnh đất, một khách hàng cũ của chú ấy muốn xây một làng du lịch năm sao, người đó nhắm đến mảnh đất này, muốn chú Lê đến nhìn qua phong thủy xem có chỗ nào không ổn hay không. Chú Lê đi đến nhìn một chút, nơi này đúng là một mảnh đất có phong thủy tụ tài lộc, chỉ cần điều chỉnh kiến trúc một chút, sắp xếp thêm một trận pháp tu tập tài lộc, thì muốn không6phát tài cũng khó! Khách hàng của chủ Lê nghe thể thì cười không khép được miệng, đây chính là lời nói mà những người làm ăn muốn nghe nhất, lại còn từ chính miệng chú Lễ phát ra, dĩ nhiên độ tin cậy cao hơn rất nhiều. Không ngờ sau đó, khi khách hàng mới chú Lê ăn cơm, một giây trước chú ấy vẫn còn đang nói chuyện vui vẻ với chúng tôi, một giây sau đã cắm mặt xuống bàn. Tôi và Đinh Nhất lúc đó còn ngỡ ngàng, thầm nghĩ lão già này sao thế? Chỉ mới uống chút rượu mà đã say à? Bởi vì lúc đó có người ngoài, cho nên chúng tôi giả vờ hỏi có phải chú say rượu hay không? Theo lý thuyết với trình3uống rượu của chú Lê, chút rượu này đâu thể say được! Thế là tôi thử đẩy chú và gọi: “Chú Lê... Chú không sao chứ?” Vậy mà tôi đẩy một lúc lại phát hiện chú Lê không có chút phản ứng nào, lòng tôi trầm xuống, thầm nghĩ không được rồi, lão già này đâu phải say? Mẹ nó đấy là choáng mà! Tôi vội đỡ chú Lê dậy để xem, phát hiện mặt chủ trắng bệch không còn giọt máu... “Mau gọi 120, bệnh tim của Lê đại sư tái phát!” Tôi bịa một lí do, sở dĩ tôi nói như thế là muốn tìm cho chú Lê một bậc thang, sau này gặp lại cũng có lí do để nói, không bị quá xấu hổ. Mấy phút sau xe cứu thương5chạy đến, tôi và Đinh Nhất đi theo xe đến bệnh viện. Nhân viên cấp cứu trên xe hỏi rõ tình huống xong, phán đoán ban đầu có thể do trúng gió... Tôi nghe vậy thầm nghĩ không thể nào! Bình thường thân thể lão già này rất khỏe, mà chú Lê cũng chỉ mới hơn năm mươi chứ mấy, không đến mức yếu đuối sớm như thế chứ? Vừa đến bệnh viện, lập tức có nhân viên trực cấp cứu ra đón, sau khi hỏi rõ tình huống xong họ đẩy chú Lê vào phòng cấp cứu. Toàn bộ hành trình cả tôi và Đinh Nhất đều ngây ra... Bởi vì chúng tôi thật sự không thể tin được, cũng có lúc chú Lê phải vào bệnh viện vì lý do thể chất. Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, tôi và Đinh Nhất càng lúc càng lo lắng, chẳng lẽ trước đó bởi vì uống rượu lâu ngày cho nên lão già này phát bệnh “tuổi trung niên”? Nhưng chú ấy đã vào phòng cấp cứu sắp được một giờ rồi, tại sao còn chưa thấy nhân viên y tế nào ra ngoài? Ngay lúc tôi và Đinh Nhất đợi chờ lo lắng, một bác sĩ đi ra từ trong phòng cấp cứu, anh ta kéo khẩu trang xuống rồi nói với chúng tôi: “Mấy người là người nhà của ông Lê Chấn Hải à?” Tôi gật đầu: “Vâng, bác sĩ, chú tôi hiện giờ thể nào rồi?” Bác sĩ nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện là thế này, bên gia đình nên chuẩn bị tâm lý, trong đầu bệnh nhân có mạch máu bị vỡ, hiện giờ trong đầu có một khối tụ máu chèn dây thần kinh, cho nên mới dẫn đến hôn mê. Biện pháp tốt nhất lúc này là mổ lấy khối tụ máu đó ra, như vậy ông ấy mới có khả năng tỉnh lại.” Tôi nghe xong trầm giọng hỏi: “Vậy phẫu thuật này có nguy hiểm gì không?” Bác sĩ suy nghĩ rồi nói: “Bất kể loại phẫu thuật nào cũng tồn tại nguy hiểm, trường hợp giống chú của cậu thế này nếu như phẫu thuật thành công thì nhiều nhất nửa tháng có thể bình phục. Nhưng nếu có chút sai lầm, sẽ xuất hiện các di chứng, nhẹ thì bị động kinh, liệt nửa người, nặng sẽ không xuống được bàn mổ.” Nghe những lời dọa người như thế, trong lòng tôi thấy mâu thuẫn, không quá muốn chú Lê làm phẫu thuật! Thế nhưng bác sĩ lại nói tiếp: “Nếu như không làm phẫu thuật, rất có thể người bệnh sẽ hôn mê mãi không tỉnh.” Tóm lại đây chính là một lựa chọn khó cả đôi đường! Nhưng bất kể thế nào vẫn phải cứu người, cứ chờ đợi cũng không phải là biện pháp, cuối cùng tôi vẫn đồng ý ký vào đơn xin phẫu thuật. Sau đó chúng tôi nhìn thấy chú Lê được đẩy gấp ra khỏi phòng cấp cứu và đưa thẳng lên phòng phẫu thuật trên tầng mười. Lúc này, chiếc đèn đỏ ở cửa phòng giải phẫu sáng lên. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra, tôi và Đinh Nhất chỉ đổi từ chờ đợi ở trước một cánh cửa này sang chờ đợi trước một cánh cửa khác mà thôi... Mà sự chờ đợi giờ đây càng thêm dài dằng dặc, chúng tôi gần như chờ từ 11 giờ khuya đến tận 4 giờ sáng hôm sau, đèn phòng phẫu thuật mới chuyển sang màu xanh.