TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 2251

Chương 2251:

Dưới cái nhìn của Lục Minh Phúc, chỉ cần mình dùng toàn lực ứng phó, muốn đánh mặt Bùi Nguyễn Minh là chuyện rất dễ dàng.

Dù sao anh ta cũng là đại đệ tử của chấp pháp đường Long Môn, có tự tin và thực lực đó. “Bốp bốp.

Bùi Nguyễn Minh không nói lời vô nghĩa, mà tiến lên thuận tay tát hai cái. “Tôi đánh anh đấy, thì làm sao?”

Lục Minh Phúc đã bị đánh cho nổi trận lôi đình, giận dữ hét: “Cậu… “Sao thế? Không phục à? Cảm thấy tôi đánh lén anh?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cười mà như không cười, sau đó lạnh nhạt nhếch miệng, giơ ngón trỏ tay phải lên: “Tới đây, tôi cho anh một cơ hội, tốt nhất là anh lấy hết sức lực của mình đi”

Nghe Bùi Nguyên Minh trào phúng, mí mắt Lục Minh Phúc giật giật.

Ngay sau đó, anh ta đứng bật dậy, sau đó bùng nổ toàn bộ sức lực “Họ Bùi kia, ông đây sẽ cho cậu biết, ông đây không phải kẻ dễ bắt nạt”

Sau khi nói xong, Đả Cẩu Bổng trong tay anh ta đột nhiên tỏa ra ánh sáng, trực tiếp gào rít vung về phía trước.

Lục ảnh như mực, rung động lòng người.

Đám người Tần Ý Hàm nói theo bản năng: “Phân hội trưởng, cẩn thận!”

“Ram…”

Không đợi một gậy đánh lên người mình, Bùi Nguyên Minh ra tay một lần nữa, sau đó tiến lên trước, một cước đá vào bụng Lục Minh Phúc.

Lục Minh Phúc được xưng là cấp Chiến Thần, lúc này bùng nổ toàn bộ lực lượng, theo lý mà nói, cho dù là tốc độ hay lực lượng, hẳn là đều rất kinh người!

Nhưng lúc Bùi Nguyễn Minh đá ra một cước này, anh ta giống như chó chết bay ngược ra sau.

Muốn chắn, cũng không chắn được.

Muốn phòng tránh, cũng không tránh khỏi.

Bởi vì lực lượng của một cước này vô cùng đáng sợ! Trong cảm nhận của Lục Minh Phúc, giống như một chiếc xe tăng thiết giáp đánh lên người mình.

Anh ta căn bản không đỡ được sức lực như vậy, thân thể chỉ có thể bay về sau. “Phụt

Lúc rơi xuống đất, Lục Minh Phúc phun ra một ngụm máu.

Anh ta muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng chỉ có thể nửa quỳ trên đất, vẻ mặt chật vật.

Cảnh tượng này khiến đám người Lục Khả Nhiên đều hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt đờ đẫn.

Lục Minh Phúc là cấp Chiến Thần chân chính, nhưng đường đường là Chiến Thần, ngay cả một chiêu của Bùi Nguyễn Minh cũng không đỡ được…

Rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có thực lực gì?

Bùi Nguyễn Minh để hai tay ở sau lưng tiến lên, giấm Lục Minh Phúc ngã xuống đất, sau đó thản nhiên nói: “Anh khiến tôi vô cùng thất vọng”

“Loại người như anh mà cũng xứng với cấp Chiến Thần sao?”

“Nếu Chiến Thần đều có trình độ như anh, bọn họ còn không bằng cả đám mua miếng đậu phụ đâm đầu vào chết đi!”

“Nghe tôi nói một câu, sau này ở bên ngoài đừng tự xưng là Chiến Thần, sẽ hại chết tên phế vật như anh…

Lời nói của Bùi Nguyễn Minh giống như dao găm, giết người xuyên tim, khiến sắc mặt Lục Minh Phúc lúc trắng lúc xanh, vô cùng khó coi.

Anh ta muốn cãi lại, nhưng phát hiện bất kỳ ngôn ngữ gì ở trước mặt hiện thực, đều thiếu sức sống như vậy.

Nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, Lục Minh Phúc mới lạnh giọng nói: “Tên nhóc, đừng nói mát như vậy!”

“Hôm nay là tài nghệ của tôi không bằng cậu, tôi chấp nhận!”

“Nhưng có bản lĩnh cậu giẫm chết tôi đi!”

“Nhưng mà tôi nói cho cậu biết, giẫm chết đệ tử của chấp pháp đường, tương đương với làm phản, đến lúc đó trái lại tôi muốn nhìn xem, người nào có thể bảo vệ được cậu!”

“Nhiều tội chồng lên nhau, Bùi Nguyễn Minh cậu sẽ bị chấp pháp đường lóc từng miếng thịt “Nói một cách đơn giản, tôi có chuyện, cậu sẽ có chuyện!”

“Ngày thơ.

Bùi Nguyên Minh nhặt Đả Cẩu Bổng lên, rắc một tiếng bẻ thành bốn đoạn, sau đó anh vung tay lên một cái, Đả Cầu Bổng trực tiếp xuyên thủng tay chân Lục Minh Phúc.

Máu tươi chảy ra.

Lục Minh Phúc kêu thảm một tiếng, trực tiếp xụi lơ trên đất, lớn tiếng kêu rên.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt rút khăn tay ra, chà lau ngón tay mình, nói: “Tay chân của anh đã bị tôi phế đi, từ hôm nay trở đi, anh ngay cả đứng đều không làm được, càng đừng nói tới chuyện luyện võ nữa.”

“Chuyện này là cái giá phải trả cho việc anh tự làm xằng làm bậy, vẽ đường cho hươu chạy!”

Đọc truyện chữ Full