*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi thấy oán khí của ông ta quả nhiên rất nặng, chắc sẽ không bị “dăm ba câu” của tôi xoa dịu dễ dàng... Nghĩ đến đây, tôi lại đột nhiên nói với ông ta: “Chúng tôi đã tìm thấy thi thể của ông, ông yên tâm, người nhà của ông sẽ nhanh chóng có thể tới đón ông đi!” Lý Dược Tiển nghe vậy lạnh lùng hỏi tôi: “Có không? Lỡ đâu vì không muốn nộp hơn mười nghìn tiền viện phí đó... mà không muốn tới thì sao?” Tôi sững ra, việc này đúng thật là khó mà nói! Có điều ngoài miệng tôi lại nhận lời với ông ta: “ông yên tâm, tất nhiên tôi có cách để ông được yên nghỉ dưới mổ. Thừa dịp bây giờ ông vẫn chưa tạo nghiệp quá nặng, mau mau đi thôi!” Nhưng Lý Dược2Tiến vẫn lắc đầu nói: “Dựa vào đâu để tôi tin lời cậu đây?” Ông ta vừa dứt câu, Đinh Nhất ở cửa đã lạnh giọng nói: “Ông chỉ có hai con đường có thể chọn, nếu ông không thích cách mọi người đều vui vẻ kia, tôi cũng có thể đưa ông lên đường ngay bây giờ, như thế thì từ nay sẽ thật sự xong hết mọi chuyện... Thế nào?” Lý Dược Tiển nghe tiếng quay đầu lại nhìn sát thần đen thui Đinh Nhất, xoay người muốn chạy, nhưng lúc này ông ta lại phát hiện mình đã dính bẫy, bị nhốt ở trong trận pháp nhốt ma mà Đinh Nhất bố trí sẵn từ trước. Lý Dược Tiên thấy mình bị lừa, lập tức cực kì tức giận, xoay người nhào về phía tôi... Nhưng dao thép trong tay tôi cũng không8phải ăn chay, thấy ông ta nhào tới mình, tôi tiện tay giơ dao nhỏ chắn trước người. Kết quả Lý Dược Tiến đầy tà khí vừa vặn đụng vào mặt trên của dao thép, ông ta bị bắn ra ngoài trong nháy mắt! Ăn phải lần thiệt thòi này, Lý Dược Tiến không còn dám tùy tiện tới gần tôi nữa. Nhưng tình hình hiện giờ rất xấu hổ, chúng tôi chắc chắn không khuyên được Lý Dược Tiến, vậy chỉ còn lại có một cách, chính là để Đinh Nhất đánh ông ta hồn bay phách tán, như vậy tất cả mọi chuyện đều được giải quyết. Nhưng mà tôi thực sự hơi không đành lòng xuống tay, nếu lúc này đánh tan hồn phách của ông ta... vậy thì ông ta thật sự chẳng còn gì cả. Ngay khi tôi đang không6biết phải làm sao thì đột nhiên nghe được một tiếng ho nhẹ quen thuộc, tôi lập tức kích động quay đầu nhìn lại. Kết quả lại phát hiện Chú Lê vẫn nằm ngay ngắn ở trên giường, cũng không có dấu hiệu nào là muốn tỉnh... Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy tiếng của chú mà?! Chẳng lẽ là tôi sinh ra ảo giác? Khi tôi đang mặt mày hoang mang, lại nghe giọng nói kia vang lên lần nữa: “Nhìn đi đâu đấy hả? Chú ở đây cơ mà?” Lúc này đây tôi nghe thấy rất chân thật, đây tuyệt đối chính là giọng của Chú Lê, vì thế tôi lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lại thấy một Chú Lê khác nửa trong suốt đang đứng trước cửa sổ, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn3tôi và Đinh Nhất. “Chú Lê?! Sao chú lại thành ra thế này?” Lòng tối hoảng hốt, muốn chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Chú Lê thấy thế vội vẫy tay với tôi và nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chứ không có việc gì đâu. Chỉ là không muốn nhìn hai thằng ngốc các cháu đánh tên này hồn bay phách tán thôi, cho nên mới tạm thời xuất hồn khuyên ông ta thử. Đừng hở ra là phải đánh tan ma quỷ! Chú nói cho các cháu biết, người sống ở dương gian và tâm hồn ở Âm Ti đều có ghi sổ cả. Chỗ chúng ta thiếu một người sống có cảnh sát điều tra, dưới Âm Ti kia thiếu một âm hồn tất nhiên cũng có âm sai tới điều tra! Cho nên không đến lúc vạn bất đắc5dĩ, không thể tùy tiện giết ma, biết không?!” Tối hơi sốt ruột nói: “Được rồi! Biết rồi! Chú mau trở về đi! Chú nói coi chú bất tỉnh thì cứ bất tỉnh đi, lại còn cứ phải xuất hồn ra! Lát nữa mà không về được thì cháu coi chú làm sao đây!!” Chú Lê liên tục thở phì phì mấy cái rồi nói: “Thằng nhóc nhà cháu không thể trông mong điều tốt cho chú được hả? Chú có thể ra được chắc chắn có thể về được, đừng có lo lắng không đâu!” Tôi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười hì hì: “Vậy chú tỉnh lại nhanh lên đi! Bằng không sẽ chậm trễ việc làm ăn đó!” Có Chú Lê dường như mọi chuyện thuận lợi hơn rất nhiều, đặc biệt là khi Lý Dược Tiến nhìn thấy Chú Lê, hình như vì “đồng bệnh tương lân” cho nên ít nhiều đã hơi buông cảnh giác, Chú Lê cũng kiên nhẫn khuyên ông ta: “Ông anh à, ông xem số tuổi hai ta không chênh nhau mấy, nghe tôi khuyên một câu, buông những điều không cam lòng đó đi, lên đường sớm một chút nhé!” “Hiện giờ ông nói nhẹ nhàng như vậy, đó là bởi vì ông còn có thể tiếp tục sống, nhưng tôi thì không. Đời này tôi chưa từng được hưởng phúc, già rồi, con trai không hiểu thảo, bạn già không để ý sự sống chết của tôi, tiền tiết kiệm tích cóp cả đời cũng không đủ để giữ mạng! Lúc còn sống tôi quá mệt mỏi, chết rồi cũng không có chỗ nào để đi. Tôi chỉ muốn làm theo ý mình một lần sao lại không được chứ?” Lý Dược Tiến nói với vẻ mặt tuyệt vọng. Chú Lê thở dài: “Ở trên đời này không ai có thể sống mà mọi chuyện đều theo ý mình được, không chỉ một mình ông như thế... Nếu ông cứ một mực cố chấp ở lại đây, chẳng lẽ thật sự phải để đồ đệ của tôi đánh tan hồn phách của ông sao? Thừa lúc giờ còn có cơ hội, ông vẫn nên yên tâm lên đường đi.” Có đôi khi tôi thật sự rất nể phục sự kiên nhẫn của Chú Lê, tuy tôi cũng không muốn làm Lý Dược Tiến hồn bay phách tán, nhưng nếu khuyên năm lần bảy lượt vẫn không được, thì chắc tôi cũng mất hết kiên nhẫn, mặc cho Đinh Nhất làm theo cách của anh ta. Cuối cùng... Chú Lê vẫn dựa vào “ba tấc lưỡi” của mình để loại bỏ oán niệm trong lòng Lý Dược Tiến, làm ông ta cam tâm tình nguyện đi theo âm sai. Thật ra làm nghề của chúng tôi, có đôi khi chẳng khác bác sĩ tâm lý, chỉ cần kiên nhẫn nghe những âm hồn đó kể lể nỗi khổ sở trong lòng mình, đặt mình vào họ mà suy nghĩ, cuối cùng loại bỏ oán hận chất chứa trong lòng họ cũng không phải việc gì khó.