TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1413: Người cha năm đó

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy người chúng tôi nghe xong cũng hơi sững sờ, chẳng phải cha ruột cậu ta đã rời nhà từ nhiều năm trước rồi sao? Chẳng lẽ ông ta ở bên ngoài không làm ăn được, lại nghe nói nhà ở quê được chính phủ cho tiền đền bù cho nên về đòi tiền của vợ con? Nếu thật như thế thì người đàn ông này quá khổ nạn!

Nhưng tôi đột nhiên thấy có chỗ nào đó lạ lạ, người đàn ông đó không đến ba mươi, làm sao có thể là cha ruột một người lớn như Đàm Lỗi? Người này cũng quá trẻ nhỉ? Tôi hỏi dò: “Cậu có nhầm hay không?” Nhưng Đàm Lỗi lại khẳng định chắc chắn: “Không thể nhẩm, dáng vẻ của ông ta có chết tôi cũng2không thể quên, người vừa rồi chính là ông ta..

Nhưng không thể nào trẻ như vậy!” Xem ra không chỉ là tôi mà ngay cả chính Đàm Lỗi đều thấy người cha đột nhiên xuất hiện này quá trẻ..

Lúc này chủ Lê bỗng cau mày suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Đi thôi, chúng ta đuổi theo hướng người đó xem thế nào...”

Tôi nghe thể vội hỏi: “Chiếc xe làm sao bây giờ?”

Chú Lê tức giận bảo: “Nơi rừng hoang núi vắng này, một chiếc xe cũ không thể nổ máy ai mà thèm trộm? Cứ vứt ở bên đường đi!”

Sau đó chúng tôi vội đuổi theo hướng người đàn ông đó

Trên đường đi, Đàm Lỗi nói với chúng tôi, thôn Bắc Các chính là nơi bọn họ đã từng sống, hiện giờ trong8thôn không còn ai ở, mà một số nhà cũng đã bị chính phủ san phẳng.

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đến nơi hồi xưa từng là thôn Bắc Các, căng mắt ra nhìn quả nhiên quang cảnh ở đây đổ nát thể lương, vô cùng hoang vắng..

Cũng may nhà của Đàm Lỗi sát phía Tây, cho nên chưa bị xe lu san phẳng.

Nhưng nhà Đàm Lỗi cũng đã vài năm không ai ở, kể cả chưa bị hủy cũng đã xập xệ không còn hình thù gì, cửa chính và cửa sổ cũng không biết đã bay đi đâu

Nhưng làm người ta cảm thấy quái dị nhất là khi chúng tôi đi vào trong sân, lại thấy trong phòng có ánh sáng, dường như có người bật đèn trong đó.

Tôi bối rối9hỏi: “Chỗ này vẫn có điện à?”

Đàm Lỗi lắc đầu trả lời: “Chắc chắn là không! Trông giống như ánh sáng của nến...”

Thật ra chúng tôi bây giờ có bốn người, kể cả có gặp được cái gì cũng không cần sợ, chỉ là trong căn nhà ma ở nơi hoang vắng này đột nhiên lại le lói ánh sáng của ngọn nến, khiến cho lông tóc cũng hơi rờn rợn

Để đảm bảo an toàn, chú Lê vẫn nhường người nhanh nhẹn nhất là Đinh Nhất qua đó xem tình huống rồi tính, tránh cho gặp phải tà ma gì thì không tốt..

Thế là Đinh Nhất rón rén đi đến trước cửa sổ nhà Đàm Lỗi nhìn trộm vào trong, quả nhiên thấy người đàn ông lúc nãy đang ngồi ngẩn ngơ trong đó

Đinh2Nhất sau khi trở lại đã nói toàn bộ tình huống bên trong cho chúng tôi, Đàm Lỗi nghe xong lập tức muốn tiến vào đuổi người đó đi..

Chú Lê thấy thế vội ngăn cản: “Cha ruột của cháu có vấn đề, trước tiên cháu đừng tiến vào.” Đàm Lỗi nghe thể mặt biển sắc, hỏi lại cho rõ: “Ông ta có vấn đề gì?” Lúc này chủ Lê lấy chiếc la bàn trong tay ra cho cậu ta nhìn: “Ông ta không phải người...” Tôi cúi đầu xem, phát hiện chiếc la bàn trong tay chú Lê đang xoay tít, nhìn thấy vậy trong lòng tôi khẩn trương, sợ hãi nói: “Chẳng lẽ sau khi cha ruột của Đàm Lỗi chết nơi đất khách quê người thì âm hồn tự mình trở lại2nơi này?” Nhưng chú Lê nghe xong lại lắc đầu: “Cháu cho rằng chết nơi tha hương biến thành ma có thể trở về dễ như thế sao? Mà cho dù có về được thì ông ta cũng không thể có dung mạo như thế chứ?”

Đàm Lỗi nghe xong sắc mặt khó coi nói với chú Lê: “Lê đại sự, ý của ngài là..

Ông ta năm đó chết ở tuổi này?”.

Chú Lê gật đầu: “Chắc chắn không sai..

Nhìn độ tuổi của cha cháu bây giờ, có thể năm đó sau khi bỏ trốn cùng người phụ nữ kia thì gặp nạn, mà thi thể của ông ta khẳng định được chôn cách đây không xa! Trước kia trong thôn cháu có rất nhiều người nên ngập tràn dương khí, ông ta là một âm hồn nên không thể vào thôn

Nhưng bây giờ đã khác, nơi này đã bỏ hoang vài năm, chưa nói đến dương khí không còn nữa mà âm khí càng ngày càng dày đặc, cho nên âm hồn của cha cháu mới có thể tiến vào.”

Đàm Lỗi không hiểu nên hỏi: “Nhưng cháu thấy ông ta giống như hôm nay mới về mà?” Chú Lê lắc đầu: “Ký ức của âm hồn khác với khi còn sống, chỉ sợ mỗi tối ông ta sẽ từ ngoài thôn tiến vào tìm đến ngôi nhà này, sau đó ngồi ở đây đến rạng sáng mới rời đi

Mặc dù hiện giờ ngày nào ông ta cũng lặp đi lặp lại, nhưng khi mặt trời mọc ông ta sẽ quên hết mọi chuyện xảy ra đêm hôm trước.”

Đàm Lỗi lúc này kéo chú Lê hỏi tiếp: “Đại sư, ngài có thể giúp cháu tìm lại di cốt của ông ta không? Mặc dù năm đó ông ta có lỗi với mẹ con cháu, nhưng cháu không muốn ông ta phải làm cô hồn dã quỳ...” Chú Lê nghe xong, nghĩ một lát rồi nói: “Cứ về xe trước đã, nơi này ban đêm quá lạnh, chờ đến sáng rồi nói sau!” Chú Lê không nói tôi cũng không để ý, nhắc đến rồi tôi mới cảm thấy toàn thân hơi lạnh, dù sao bây giờ cũng là tháng mười một, đêm hôm khuya khoắt ngồi đợi trong xe cũng không phải chuyện gì dễ dàng! Đến khi toàn bộ chúng tôi trở lại chiếc xe, Đàm Lỗi kiểm tra nó, phát hiện không phải vấn đề gì lớn, chỉ do mấy cái ốc vít trên động cơ bị lỏng, sau khi cậu ta mân mê ở dưới, chiếc xe lại nổ máy một lần nữa

Có thể nổ máy là tốt, ở trong xe có điều hòa..

Mặc dù hơi tốn xăng, nhưng chỉ cần bật một lúc rồi tắt thì những giờ còn lại cũng không quá khó chịu

Thể là bốn người đàn ông chúng tôi chen chúc chịu đựng trong xe đến sáng, tới khi chúng tôi trở lại nhà Đàm Lỗi một lần nữa chỉ thấy ngoài một nửa cây nến thì chẳng còn gì khác..

Mà nửa cây nến này chẳng có chút dấu vết bị đốt nào

Nghĩ lại cũng hợp lý, nếu âm hồn có thể châm lửa thắp nến, vậy một nửa cây nến đó một đêm là đủ cháy sạch, sao có thể thắp đêm này qua đêm khác chứ? Sau đó chúng tôi kiểm tra căn phòng một lượt, phát hiện ngoài vết chân của chúng tôi thì chẳng có gì khác, thật không biết trong này có đồ vật gì hấp dẫn cha của Đàm Lỗi, mà mỗi khi trời tối đều phải ngồi ngẩn người ở đây..

Nếu thực sự quan tâm gia đình này như thế, tại sao lúc trước còn bỏ trốn theo người phụ nữ khác?

Đọc truyện chữ Full