*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe âm thanh chắc có người đang ngược đãi chó, tôi đang muốn đi qua xem xét, nhưng thấy Kim Bảo đã bị dọa phát sợ nên đành phải thôi Đúng lúc này lại thấy mẹ Đậu Đậu từ đằng xa đi tới, thế là chúng tôi gửi tạm Kim Bảo cho cô ấy, sau đó tôi và Đinh Nhất đi về phía tiếng gào thảm thiết đó. Lúc chúng tôi đi tới cuối ngõ thì thấy mấy người đang đứng thành một vòng tròn, mà từng tiếng chó sủa vang ra từ bên trong Tôi đang định tiến lên ngăn cản thì thấy bên tường có một người phụ nữ sắc mặt hoảng sợ đang ôm một đứa bé trai khóc thút thít. Tôi thấy thể vội vàng tiến lên hỏi thăm: “Đứa bé2thế nào?” Người phụ nữ đó nói với vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ: “Tôi dẫn theo con ra ngoài đi bộ, vậy mà bị con chó hoang đuổi theo cắn! Con chó này không phải lần đầu đuổi theo chúng tôi, lần trước tôi đi chợ mua đồ ăn cũng bị nó đuổi theo, cuối cùng cả người và xe đều ngã xuống rãnh...” Tôi nghe xong liền đẩy đám người ra rồi đi vào, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang dùng một ống sắt đánh đập một con chó vàng gầy gò, lỗ mũi và tai nó bắt đầu chảy máu nhưng người đàn ông này vẫn chưa định dừng tay Tôi là người luôn mềm lòng, thực sự không chịu được tiếng kêu thảm thiết của nó, thế9là tiến lên nói với người đàn ông đang đánh con chó: “Anh giai, dùng tay trước đã, anh cứ đánh nữa nó sẽ chết đó.” Người đàn ông chắc là cha đứa bé, nghe tôi nói thế thì tức giận bảo: “Đây là con chó dại, nếu như hôm nay không đánh chết nó, nhỡ sau này nó cắn người khác thì sao?” Nghe người đó nói thế tôi mới nhìn về phía con chó đã bị đánh gần chết, phát hiện mắt nó đỏ lừ, trong mồm đang chảy máu và dãi.. Nhưng đã bị đánh đến mức này, tôi cũng không thể phân biệt được nó có phải chó dại hay không nữa Tôi nhìn đầu con chó đã bị đánh đến biến dạng, nhất định là không sống nổi6nhưng không thể chết ngay được, mặc dù người đàn ông đã ngừng tay nhưng con chó vẫn liên tục rên hừ hừ Thế là tôi rút con dao thép trong ống quần ra đưa cho Đinh Nhất: “Anh tới đi! Tranh thủ thời gian giải thoát cho nó...” Đinh Nhất nghe xong nhận lấy con dao trong tay tôi rồi đi tới bên cạnh con chó đang nằm co quắp, tôi thấy miệng Đinh Nhất mấp máy, chắc là đang niệm chú vãng sinh Sau đó, anh ta giơ tay chém xuống, một dao cắm thẳng vào đầu con chó, trong nháy mắt nó đã tắt thở Mấy người đứng xung quanh vỗ tay khen hay nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác khó chịu Không còn cách nào khác mới phải giết0nó, đây cũng không phải chuyện gì đáng vui mừng.. Lúc này tôi thấy đứa bé trong lòng người phụ nữ đó vẫn đang khóc, thể là vội vàng nói: “Đứa bé có bị cắn không? Nếu như có thì đừng chậm trễ, mau đưa đó đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng dại đi.” Nhưng người phụ nữ lại lắc đầu nói: “Không bị cắn, con trai tôi bị chó sủa dọa khóc” Tôi nghe mà sững sờ, hóa ra.. cũng không cắn đứa bé Sau khi đám người nhao nhao tản đi, tôi đi đến bên cạnh thi thể con chó, thầy Đinh Nhất đang dùng một túi rác màu đen chuẩn bị mang thi thể đi Tôi lại gần ngồi xuống sau đó đưa tay nhẹ nhàng đặt trên thi thể nó, một chút7ký ức khi còn sống của nó tiến vào đầu tôi Đây là một con chó hoang bị người ta vứt bỏ, mặc dù là một con chó bản địa, nhưng lại có một cái tên cực kì dễ thương là “Coca”, Chủ của nó chế nó càng lớn càng xấu nên đã vứt nó đi Lúc mới bị bỏ rơi Coca vô cùng sợ hãi, vẫn luôn quanh quẩn chờ đợi gần chỗ chủ nó bỏ rơi, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của chủ Nhưng dần dần nó hiểu ra, người chủ đã từng yêu thương nó sẽ không trở lại tìm nó Cuộc sống lang thang cũng không dễ dàng, nơi duy nhất cung cấp thức ăn chính là đi vài bãi rác cố định để tìm đồ ăn Trước kia khi ăn thức ăn cho chó nó còn kén ăn, nhưng bây giờ có đồ gì vào bụng là tốt rồi Trong lúc Coca tìm đồ ăn trong bãi rác còn gặp vài người nhặt phế liệu, trong tay bọn họ luôn cầm một cây gậy gỗ có móc trên đầu, chỉ cần không cẩn thận là bị bọn họ đánh đuổi. Có một lần Coca nhìn thấy một người có bóng lưng cực kì giống người chủ trước kia, thế là nó gần như phát điện chạy tới, vậy mà lại nhận được một trận đánh đập từ người đó Đôi lúc lại có một số đứa trẻ rất nghịch ngợm, rất đáng ghét đuổi đánh nó, không vì lý do gì.. chỉ vì thấy vui. Thời gian dần trôi qua.. Nó bắt đầu không tin tưởng con người, thậm chí bắt đầu căm thù họ Nó gầy gò là do dinh dưỡng không đầy đủ trong một thời gian dài, hai mắt đỏ bừng chắc là máu mắt do bị đánh, miệng mũi đầy nước bọt là phản ứng lúc sắp chết. Đinh Nhất thấy tôi sờ thi thể con chó mà vẻ mặt buồn bã không vui thì nhẹ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta lái xe ra ngoại thành rồi tìm một chỗ chôn nó.” Tôi nghe thể gật đầu, sau đó lặng lẽ giúp Đinh Nhất cất Coca vào túi rác màu đen Trên đường đi tôi không hề vui vẻ, bởi vì tôi luôn nghĩ tới chuyện này rốt cuộc là ai đúng ai sai? Tôi không thể trách người mẹ của đứa trẻ đó, bởi vì với bản năng của người mẹ thì phản ứng của cô ta cũng không tính là kịch liệt, mặc dù lúc đó con chó cũng không cắn đứa bé, nhưng không ai có thể nói chờ đến khi có kết quả xấu mới truy cứu trách nhiệm Tôi cũng không thể trách người đàn ông đánh con chó, mặc dù hành động của người đó tàn nhẫn, nhưng thực sự Coca đã nhiều lần cắn người qua đường, mặc dù ý nó chỉ muốn dọa để đuổi những người tiến vào lãnh địa của nó Tôi càng không thể trách Đinh Nhất, bởi vì mặc dù anh ta kết thúc cuộc sống của Coca, nhưng vì chẳng ai trong chúng tôi muốn nhìn thấy nó lại tiếp tục chịu đựng đau đớn.. Muốn trách cũng chỉ có thể trách người chủ đã bỏ rơi nó, vui vẻ thì cầm về nuôi, chân thì có thể vứt bỏ? Trong mắt những người này, con chó như Coca không phải sinh mạng mà chỉ là món đồ chơi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào Thật ra cho chính là chó, bọn chúng tồn tại từ đầu đến cuối vì phục vụ sở thích của con người Thái độ của con người đối với chó vẫn luôn thay đổi theo sở thíchHôm nay chúng ta thích lông dài cỡ lớn, được thôi..
Ngày mai chó lông vàng Alaska lập tức chạy đầy đường Ngày kia chúng ta lại thích bé nhỏ dễ thương, tốt thôi, chó Bull Pháp, Corgi trong nháy mắt tăng giá gấp nhiều lần.