Chương 2416
“Bốp bốp..”
Hai tiếng tát tại truyền ra, âm thanh chói tai.
Nhị Ma tăng cùng Tam Ma tăng đều là cả người chấn động, thân hình trong nháy mắt bay ngang ra, lúc rơi xuống đất gương mặt đã sưng đỏ, khóe miệng đều là máu tươi.
Bùi Nguyên Minh cũng dựa thế lui về phía sau vài bước, trong nháy mắt rơi xuống đất bàn chân nhẹ đạp mấy bước trên mặt đất, trực tiếp đánh tan tất cả dư lực.
Mà trong nháy mắt tán hết lực đạo, Bùi Nguyên Minh đập ra một cước truy sát đại ma tăng đang bay tới.
“Bốp…”
Bàn chân Bùi Nguyên Minh trực tiếp đạp ở trên mặt của đại ma tăng, trực tiếp làm cho thân hình của ông ta cũng bay ngang ra.
Nhìn thấy dáng vẻ Bùi Nguyên Minh vân đạm phong khinh, Hòa Phong Thanh hơi híp mắt nói: “Cậu Diệp, cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì, Ma tăng Campuchia cũng chỉ như vậy?
Năm đó lúc ở chiến trường, Bùi Nguyên Minh đã từng lấy một địch trăm, dễ dàng đánh tan mấy trăm binh vương, lúc này ba vị binh vượng đỉnh phong liên thủ, trong mắt Bùi Nguyên Minh thực sự không coi vào đâu.
Nếu như không phải là không muốn bại lộ thực lực chân chính của mình trước mặt Hòa Thanh Phong, một cái tát này của Bùi Nguyên Minh là có thể đập chết mấy Ma tăng này rồi.
Lúc này Đại ma tăng bụm mặt bò dậy, nhỏ giọng nói: “Lão nhị, lão tam, các người không có sao chứ?”.
Nhị Ma tăng cùng Tam Ma tăng đều bụm mặt, lung lay lắc lư đứng lên, sắc mặt khó coi lau đi vết máu ở khóe miệng.
Tuy rằng bọn họ bị thương, nhưng còn có thể ra tay.
Giờ phút này trên mặt của ba vị Ma tăng đều tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Bùi Nguyên Minh Mạnh vượt quá tưởng tượng của bọn họ, thiên tài như vậy, tuyệt đối không thể để lại, nếu không, Đại Hạ sẽ cường thịnh hơn.
Campuchia tuyệt đối không hi vọng Đại Hạ lại xuất hiện một vị tồn tại cấp bậc tổng giáo đầu.
“Đại ma tăng, nếu như các người chỉ có chút bản lĩnh này thì thực sự quá làm cho tôi thất vọng rồi.”
Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, hờ hững tiến lên: “Cùng lên đi”
“Đừng lãng phí thời gian của tôi”
“Cùng tiến lên!”
Vẻ mặt Đại ma tăng khó coi hạ lệnh.
“Đánh nhanh thắng nhanh!”.
Dứt lời, lúc này ba vị Ma tăng hướng về ba phương hướng, sau đó mỗi một người đều cầm pháp trượng của mình.
“Sát trận Tam Giác Vàng!”
Kèm theo một tiếng quát chói tai, thân hình ba vị Ma tăng nhào tới từ giữa không trung, sau đó đồng thời lướt về chỗ Bùi Nguyên Minh.
Ba thanh pháp trường đan vào một chỗ, tạo thành một kích có thể giết cường giả cấp bậc Chiến thần.
Thấy bọn họ gọi là sát trận Tam Giác Vàng, Hòa Phong Thanh biển sắc nói: “Bùi Nguyên Minh cẩn thận, đây là lá bài tẩy mạnh nhất của ba Ma Tăng!”.
“Đã từng đánh tan Chiến thần Thiên Trúc!”
“Đã biết.”
Bùi Nguyên Minh vẫn vận đậm phong khinh như trước, một bước bước ra, thân hình không | lùi mà tiến tới, trong nháy mắt đối mặt với ba Ma Tăng.
Mà lúc này ba Ma Tăng tuy rằng mỗi một người đều mặt mũi bầm dập, nhưng phối hợp của bọn họ lại hết sức ăn ý, căn bản ngay cả giao lưu ánh mắt đều không cần, mà là từ ba phương hướng đồng thời tuôn ra, giống như mãnh hổ xuống núi.
“Keng keng định.”
Bùi Nguyễn Minh co ngón tay bắn một cái, ngón trỏ nhìn như mềm nhẹ rơi vào bên trên pháp trượng.
“Bich bich râm…”
Ba thanh pháp trường đều là rung lên một trận, ba Ma Tặng ngay cả pháp trường đều cầm không được, sát trận Tam Giác Vàng trong nháy mắt tự sụp đổ.
“Bốp..”
Bùi Nguyên Minh xoay người đá ra một cước thân hình đại ma tăng bay ngang ra, lúc này đây đập vào bên trên một cây đại thụ, cũng không bò dậy nổi nữa.
“Rầm.”
Tay phải Bùi Nguyên Minh vung lên hai pháp trường giữa không trung bắn ra trong nháy mắt xuyên qua ngực bụng của Nhị Ma tăng cùng Tam Ma tăng.
Hai vị Ma tăng ngang dọc vùng biển Đông Nam nhiều năm, lúc này đều là lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, thân hình xụi lơ ở trên mặt đất.