TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1476: Đồ Vật quan trọng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đó tôi vì chuyện của lão Triệu mà trằn trọc không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường thì điện thoại đúng lúc này vang lên.

Tôi mơ màng cầm điện thoại di động lên xem, thấy mở đầu bằng một dãy số 0041? Trong đầu tôi lúc đó ngỡ ngàng, không biết đây là số của nơi nào? Chẳng lẽ là gọi ? Nhưng sau khi kết nối, tôi lại nghe được một âm thanh quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến: “Trương Tiến Bảo, đã lâu không gặp...”

Tôi nghe mà trong lòng trầm xuống: “Mao Khả Ngọc? Sao mày lại có số di động của tao? Còn nữa, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho đàn ông làm gì? Mày bị bệnh hả?”

Đối phương cười âm hiểm trong điện thoại: “Thật xin lỗi nhé! Bên này của tao trời2chưa tối, tạo nhiều khi không để ý mấy chuyện nhỏ này.” Tôi nghe xong giận mà không thể phát tiết: “Mày gọi cho tao lúc này là muốn khoe mình đang du lịch nước ngoài hả? Hay là sau khi sang đó lại phát hiện mình rất nhớ Tổ quốc, nhưng trong nước chẳng có một người bạn nào thể là đành gọi điện cho tao kể nỗi nhớ quê hương?”

“Ai ui, Trương Tiến Bảo..

mày vẫn luôn đùa vui như thế, tao rất mong lần gặp mặt tới đây!” Mao Khả Ngọc nói với giọng trào phúng

Tôi biết hắn đêm khuya gọi điện tới không phải để tâm sự với mình, tôi bèn cố ý nói: “Mày còn gì muốn nói không? Nếu không tạo dập máy, ông đây còn muốn đi ngủ!” Mao Khả Ngọc đột nhiên nói một câu: “Không phải mày9vừa rồi còn muốn biết tại sao tao lại có số điện thoại của mày à?” Tôi nghe thể thầm biết không ổn, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh nói: “Giữa mày và tao đừng có vòng vèo như thể được không? Có gì thì cứ nói đi, có rắm thì mau đánh!” Mạo Khả Ngọc dữ tợn nói

“Là bác sĩ Triệu nói cho tao biết...”

Trong lòng tôi lập tức thắt lại, xem ra thật sự sợ cái gì thì gặp cái đó! Lão Triệu quả nhiên bị tập đoàn Thái Long bắt đi! Tôi nghe xong yên lặng mấy giây sau đó nhanh chóng ấn phím ghi âm rồi nói: “Bọn mày muốn thế nào? Bắt cóc một bác sĩ bình thường làm gì chứ?” Mao Khả Ngọc nghe xong cười lạnh: “Bác sĩ bình thường? Mày cũng khách sáo quá chứ? Anh rể6mày đâu có bình thường, luận văn y học ngày đó anh rể mày phát biểu được ông chủ của bọn tao nhìn trúng, ông ấy chỉ đích danh muốn hắn làm nhân viên nghiên cứu của tập đoàn chúng tao.”

“Vậy nên chúng mày ép buộc rồi bắt cóc người ta đi?” Tôi hỏi ngược lại.

Giọng Mao Khả Ngọc có chút bất đắc dĩ: “Chúng tao cũng đâu còn cách nào khác, thật ra nếu như có thể trả lương cao mời hẳn đến thì bọn tao cũng bớt việc

Mày cho rằng bí mật mang một người sống sờ sờ ra khỏi Trung Quốc là chuyện dễ dàng à? Tao đã phải mất bao nhiêu công sức vào đó đấy?” Tôi biết bây giờ không phải lúc xúc động, Mao Khả Ngọc có thể gọi điện thoại tới nhất định là muốn mò được chỗ0tốt gì đó từ tôi, nếu không hẳn cũng không cần thiết gọi cú điện thoại này

Thế là tôi cố bình tĩnh lại và nói với hắn: “Nói đi, bọn mày muốn thế nào?”

Mao Khả Ngọc cười phá lên: “Vậy là được rồi, dù sao chúng ta cũng là bạn cũ, không nên vừa gặp đã đẩy mùi thuốc súng như thế

Thật ra tao biết mày cũng không hiểu rõ bí mật thực sự của tập đoàn chúng tao, điều đó cũng là lý do mày có thể còn sống đến bây giờ.

“Đừng nói nhảm..

Nói vào việc chính đi!” Tôi lạnh lùng bảo.

“Tốt tốt tốt! Tao biết mày muốn cứu anh rể, nhưng số liệu trong tay hắn quá quan trọng đối với cấp lãnh đạo của tập đoàn..

Cho nên hắn sẽ không thể dễ dàng được thả lại trong nước

Nếu như mày muốn cứu7hắn..

Hãy dùng chính mày đến đổi đi.” Tôi nghe xong khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Mao Khả Ngọc! Mày nghĩ tao ngốc hả? Lão Triệu là nhân tài về mặt kỹ thuật, nếu như tao có thể thay anh ấy, vậy bọn mày còn phí bao công sức mang anh ấy ra tận nước ngoài làm gì?” Mao Khả Ngọc thấy tôi không tin thì nghĩ một lúc rồi nói: “Hoàn toàn chính xác, mày chẳng biết cái rắm gì trong lĩnh vực y học cả, nhưng mày lại có điểm mạnh khác! Chính vì cái này mới khiến cho tập đoàn vẫn luôn vô cùng chủ ý đến mày.” “Tao cám ơn chúng mày vẫn luôn chú ý đến tao, nhưng sự chú ý này làm tao đêm không thể ngủ ngon, ăn ngủ không yên..

Loại chú ý này tạo thực sự không có số hưởng!” Tôi tức giận nói

Mao Khả Ngọc nghe thể thì cười: “Tốt..

Mày có thời gian phàn nàn với tao mấy chuyện vô bổ này, không bằng nghĩ cách cứu anh rể đi! Hắn vẫn luôn từ chối hợp tác với bọn tao, nếu như thái độ của hắn vẫn tiếp tục kéo dài như thế, vậy tao cũng không dám hứa đến lúc nào đó tập đoàn sẽ mất đi kiên nhẫn mà bí mật xử lý hắn.

Lúc nghe thấy Mao Khả Ngọc nói đến “bí mật xử lý” trong lòng tôi cũng hơi gấp gáp, nhưng tôi biết dù sao bọn chúng chỉ là hù dọa, người giỏi như lão Triệu bọn chúng thà nuôi không mười năm cũng sẽ không dễ dàng giết chết

Thật ra từ trước tới giờ tôi luôn không muốn biết bí mật của tập đoàn Thái Long, thậm chí cả khi cơ hội “dễ như trở bàn tay” tôi cũng chưa từng dao động..

Nhưng bây giờ tổ chức này đã thò bàn tay về phía người nhà của tôi, điều này đã đụng chạm nghiêm trọng đến ranh giới cuối cùng của tôi.

Mặc dù lực lượng của tôi quá bé nhỏ so với tập đoàn Thái Long, nhưng con kiến nhỏ cũng có thể rung chuyển gốc cây to, tôi tin tưởng chỉ cần mình dùng hết sức lực, kết quả thế nào không ai nói trước được...

Cuộc đời tôi có mấy thứ rất quan trọng mà không ai có thể đụng tới, đầu tiên là tiền trong tài khoản, người có thể lừa tiền của tôi chắc vẫn còn chưa sinh ra! Nhưng so sánh với số tiền này, tôi càng quan tâm đến những người thân và bạn bè không nhiều của mình.

Đặc biệt là lão Triệu! Anh ấy vừa là người thân vừa là bạn, lần trước khi lão Triệu xảy ra chuyện..

Tôi đã rất vất vả mới cứu anh ấy trở về được, tôi làm sao có thể cho phép người mà mình khổ cực mới cứu được lại gặp nguy hiểm một lần nữa?

Nghĩ tới đây tôi lạnh nhạt nói với Mao Khả Ngọc: “Đừng nói nhảm, bọn mày muốn tạo làm gì? Tao phải làm thế nào mới có thể đổi anh rể tao về?” Mao Khả Ngọc nghe tôi nói thế liền cười bảo: “Tốt! Rất thẳng thắn! Thật ra tao biết mày cũng không muốn tìm hiểu về bí mật của tập đoàn Thái Long, cho nên mày phải nghĩ cho kĩ, nếu như bây giờ mày lựa chọn..

Sau này muốn thoát ra sẽ rất khó.“.

Tôi nghe thế mà thầm nghĩ trong lòng, đúng vậy..

Từ trước tới nay tôi đều trốn tránh tất cả những việc có liên quan tới tập đoàn Thái Long

Nhưng lần này tôi không còn lựa chọn nào khác, cho nên đừng có trách ông đây ra tay, dây là do các người cứ nhiều lần trêu chọc đến ông dây đấy!

Đọc truyện chữ Full