*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra nếu ông lão này mua vé giống hạng của tôi và ông ta thật sự muốn ngồi ở đây thì tôi cũng có thể nhường một chút Nhưng mẹ nó chứ ông ta mua là hạng phổ thông, ông ta cũng không phải cha ruột của tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải nhường chỗ ngồi thoải mái của mình cho ông ta? Thế là tôi cũng chỉ nhún vai với tiếp viên hàng không và cho cậu ta một vẻ mặt bất đắc dĩ. Chắc tiếp viên hàng không cũng không tiện mở mồm bảo tôi nhường chỗ cho ông ta, thể là cậu ta đành gọi tiếp viên trưởng đến, để cô ta ra mặt giải quyết chuyện này Dù sao chỉ còn mười mấy phút nữa là đến giờ2bay, nếu không giải quyết vấn đề này sẽ làm chậm giờ cất cánh. Thái độ của tiếp viên trưởng rõ ràng cứng rắn hơn cậu nhân viên vừa nãy nhiều, một cầu thưa ông, hai cầu thưa ông, nhưng nội công của đối phương quá cao cường, kể cả tiếp viên trường nói nhẹ nhàng thể nào, ông ta chỉ trả lời một câu: “Sức khỏe tối không tốt, tôi có bệnh.” Lúc này xung quanh đã có rất nhiều người vây lại, trên tay bọn họ đều cầm điện thoại, cái thì đang ghi hình, có cái thì phát trực tiếp, người phát trực tiếp nói mình trúng số, vậy mà gặp được một “ông già muốn chiếm ghế” Tiếp viên trưởng lúc này mặt mũi nhăn nhó nói: “Thưa ông, nếu9như ông không phối hợp, vậy chúng tôi chỉ đành mời ông xuống máy bay, nếu như vậy thì chẳng những chuyến bay của ông bị hủy mà còn làm chậm trễ những người khác.” Ông già nghe xong lại lắc đầu nói: “Mấy người trẻ tuổi các người phải tự nhìn lại mình đi, chẳng biết kính trọng người già, lúc chúng ta còn trẻ đã trải qua khó khăn gian khổ thế nào mấy người có biết không? Chúng ta là người đã từng cống hiến cho quốc gia này, những người tuổi trẻ như các cô vì sao không biết thông cảm với mấy ông già chứ?” Tiếp viên trưởng nghe thể thở dài liên tục mà cũng không biết phải nói gì nữa Mà tôi đứng bên cạnh nhìn6ông già mặt dày này than thở.. Thầm nghĩ với số tuổi này mà toàn thân đểu là bệnh, nếu tôi thực sự ra tay đánh ông ta thì cũng không ổn, điều đó chẳng phải tự mình tìm một “người để nuôi báo cô” cho nửa đời sau hay sao? Thế nhưng nhìn bộ dáng vô lại của ông ta thì tôi lại nuốt không trôi cục tức này, mà chúng tôi đang cần bay rất gấp, nếu như không thể bay tới St Moritz gặp Mao Khả Ngọc, ai mà biết có biến số gì sẽ xảy ra? Nghĩ đến đây tôi đi qua đó rồi cười nói với tiếp viên trưởng: “Chị bảo những hành khách khác ngồi lại vị trí của mình đi vì máy bay sắp bay rồi, để tôi0đến tâm sự với ông già này.” Tiếp viên trưởng là một chị gái hơn bốn mươi tuổi, chị ta hơi không yên tâm nhìn tôi nói: “Em à, với kiểu người già thế này em không thể đánh ông ta, nếu không, người thiệt thòi cuối cùng nhất định chính là em đó...” Tôi nghe thể cười nói: “Yên tâm đi! Tôi cam đoan sẽ không đánh ông ta, tôi chỉ cùng ông ta nói lý lẽ.” Ông già lúc này nhìn tôi ngồi bên cạnh với vẻ mặt tươi cười, lập tức cảnh giác nhìn tôi nói: “Cậu muốn làm gì? Tôi cho cậu biết, toàn thân tôi đều bị bệnh, nếu cậu dám đánh tôi.. Vậy cậu sẽ phải nuôi tôi cả nửa đời sau đó!” Tôi nghe xong liền7“Phì...” cười một tiếng rồi nói: “Chú à, chắc chú thiểu con lắm nhỉ! Làm sao gặp ai cũng muốn bắt người ta chu cấp cho mình dưỡng lão vậy? Hay là chú không có con?” Ông già nghe thể tức giận nói: “Tôi mà không có con? Tôi có bốn đứa đó! Lần này chính là mấy đứa nó chi tiền cho tôi đi du lịch nước ngoài!” “À, nói như vậy mấy đứa con đều rất hiếu thảo nhỉ! Không biết bọn họ làm gì vậy?” Tôi thử thăm dò Không ngờ tình cảnh giác ông già này rất cao, lập tức để phòng hỏi lại: “Bọn nó làm việc gì liên quan gì tới cậu?” Tôi nghe xong cười nói: “Chủ nhìn đi! Vừa rồi có khá nhiều hành khách vây lại chụp ảnh cùng quay phim, có khi lúc chú về nước lại trở thành nổi tiếng trên mạng ấy chứ, có khi toàn bộ người dân trong nước đều biết chuyện chủ ở trên máy bay chiếm chỗ ngồi của người khác đó! Không biết khi bốn anh con trai của chú biết.. có khi nào cảm thấy xấu hổ không nhỉ?” Ai ngờ ông già nghe thể vẫn cố cãi: “Tôi không biết cậu nói có ý gì, tôi chả bao giờ vào mạng, bốn con trai tôi cũng thế, nổi tiếng thì kệ nổi tiếng, dù sao tôi sống lâu thế rồi mà đã bao giờ được nổi tiếng đâu!” Được! Tôi nghe xong thấy quả nhiên ông già này đúng là cao thủ, kín kẽ không một chỗ hở! Xem ra không xuất ra tuyệt chiêu chắc chắn ông ta sẽ không ngoan ngoãn trở lại vị trí của mình Thế là tôi nói vào tai ông ta: “Chú à, chú không lên mạng thì chắc cũng phải xem tin tức chứ, những ông già yêu Tổ quốc như chú làm sao không thể xem tin tức chứ?” Ông già nghe thể liền nói với vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên là xem, tất cả các chuyện lớn xảy ra tôi đều biết, tôi...” Ông ta còn muốn tiếp tục khoe khoang bản thân, nhưng tôi lại không hứng thú nói chuyện tào lao, thế là bèn cắt ngang: “Vậy chắc ông cũng biết có rất nhiều chuyện đã xảy ra trong năm nay! Từ đầu năm đến cuối năm toàn thế giới đã phát sinh 29 sự cố hàng không, mà có 8 vụ trong đó phát sinh trong nước.” “Vậy thì sao chứ? Thằng thứ tư nhà tôi đã bảo, nói chung tỉ lệ tai nạn máy bay rất thấp.. Là phương tiện giao thông an toàn nhất.” Ông già nói với vẻ không quan tâm Tôi nghe xong gật đầu một cái nói: “Ừ, con trai của ông nói không sai, nhưng ông có biết xác suất của nó tính thế nào không? Ông có biết ba vụ trong số 29 vụ chính là rơi máy bay, nói chung chính là toàn bộ đều tử nạn.. Ông có biết sau khi máy bay rơi những hành khách đó đều có hình dạng thế nào không?”