*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy tên tay chân của Mao Khả Ngọc thấy thủ lĩnh bị tôi đánh, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, thể là nhao nhao lên định lao vào. Mặc dù Đinh Nhất biết tôi sẽ không bị ăn thiệt thòi, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bọn chúng lấy nhiều đè ít, nên đã động thủ chặn bọn chúng ở trước người tôi.. Trong chớp mắt, cả doanh trại đều hết sức náo nhiệt, Mao Khả Ngọc gần như ra hết lực, nhưng dù như thế, tôi và Đinh Nhất vẫn không chịu chút thiệt thòi nào Cuối cùng vẫn là Mao Khả Ngọc hát to lên một tiếng, tất cả mới tạm dừng đánh đấm, chỉ có điều trên mặt hắn và đám tay chân đều đã bị thương Lúc đó tôi đánh vẫn chưa thỏa mãn, nếu như không phải Đinh Nhất dùng hết2sức giữ chặt tôi, tôi đã xông lên đánh tiếp rồi. Sau đó Đinh Nhất nói với tôi, thật ra lúc đó anh ta cũng có chút do dự, không biết có nên đánh hết đám người Mao Khả Ngọc rồi chúng tôi đưa theo lão Triệu chạy luôn không Nhưng nếu làm vậy cũng không giải quyết được triệt để sự việc, bọn Mao Khả Ngọc nhất định sẽ lại xuất hiện.. Như vậy mối liên hệ giữa chúng tôi với tập đoàn Thái Long vẫn không chấm dứt, nên cuối cùng Đinh Nhất vẫn từ bỏ ý định chạy trốn. Sắc mặt Mao Khả Ngọc lúc đó rất khó coi, nếu là lúc bình thường hẳn nhất định sẽ nuốt không trôi cục tức này Nhưng lúc đó tôi quá mạnh, mà hắn cũng không thể đánh nhau với tôi đến mức một mất một còn, đến cuối9cùng người chịu thiệt vẫn chỉ là bọn hắn, cho nên hắn chỉ còn cách nuốt cơn giận này xuống Tôi thấy không ai đánh nữa thì mất hứng, nói: “Tao vừa mới khởi động gân cốt một chút đã không ai đánh nữa sao? Đúng là vô nghĩa...” Đinh Nhất đẩy tối về phía lều vải, miệng còn không ngừng khuyên tôi: “Bây giờ mọi người đều mặc đồ dày đánh nhau không tiện, nếu anh muốn đánh tiếp thì chờ về nước rồi nói.” Tổi nhìn quần áo lồng trên người: “Quần áo này đúng là rất ấm áp, dễ chịu, nhưng đánh nhau lại không tiện...” Sau đó tôi rất nghiêm túc nói với Đinh Nhất: “Tôi không thích nơi này, quá con mẹ nó lạnh.” Quay lại lều của chúng tôi, gặp lão Triệu, anh ấy thấy chúng tôi về bèn thở6phào: “Cuối cùng các cậu cũng về rồi, vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Anh nghe như tiếng có người đánh nhau?” Lúc ấy Đinh Nhất cũng không biết phải trả lời anh ấy như thế nào, chỉ có thể liên tục nháy mắt ra hiệu với lão Triệu Nhưng lão Triệu không biết cụ thể chuyện xảy ra thế nào, nên mặc dù nhìn thấy Đinh Nhất ra ám hiệu, anh ấy lại không hiểu là có ý gì Tôi thấy hai người đó “mắt đi mày lại” thì cười lắc đầu, sau đó đưa tay chỉ vào lão Triệu, rồi hỏi Đinh Nhất: “Đây chính là anh rể của cục cưng kia?” Lão Triệu thấy giọng điệu nói chuyện của tôi kỳ lạ thì không hiểu gì nhìn về phía Đinh Nhất, nhưng Đinh Nhất cũng không biết phải giải thích chuyện này0thế nào, đành làm như không nhìn thấy ánh mắt thăm dò của anh ấy Đinh Nhật bất đắc dĩ nói: “Đúng, đây chính là anh rể của cậu ta.” Có lẽ cân nhắc đến việc lão Triệu là người bình thường nên trước mặt anh ấy, tôi cũng không thể hiện quá nhiều sự khác thường, chỉ ngồi xuống cạnh lò sưởi, không ngừng xoa tay và nói: “Đây là cái chỗ quái quỷ nào mà lạnh thế?” Đinh Nhất trả lời: “Đây là Thụy Sĩ.” Tôi liên tục lắc đầu: “Nơi này không dễ chơi, tôi không thích nơi này.” Đinh Nhất nghĩ đến tình cảnh mấy lần tên này xuất hiện, bèn trợn mắt nói dối: “Đây là núi tuyết thuộc Thụy Sĩ, mấy trăm cây số quanh đây không có một người sống, hay anh lại ngủ đi?” Tôi lắc đầu: “Như vậy sao7được? Tôi khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần.. Đúng rồi, tên vừa đánh nhau với tôi cũng khá đầy, hay chúng ta đến tìm hắn chơi thêm một lát?” Đinh Nhất tưởng tôi muốn tìm Mao Khả Ngọc đánh nhau tiếp, vội vàng can ngăn: “Hắn có gì để chơi chứ? Hôm nay anh ra không đúng lúc, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi.” Tôi thấy Đinh Nhất cứ bắt mình phải đi ngủ, mặt sầm xuống, nói: “Cậu muốn cho cậu ta quay về chứ gì? Trương Tiến Bảo là một tên phế vật, hôm nay không có tôi, cậu ta chết chắc rồi.” Đinh Nhất không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi... Cuối cùng tôi vẫn nhấc tay lên đầu hàng: “Được được được! Tôi hiểu ý của cậu rồi! Cho dù cậu ta là phế vật thì vẫn là Trương Tiến Bảo chứ gì? Nhưng cậu có biết chuyện cậu ta làm được thì tôi cũng làm được, nhưng có những chuyện cậu ta không làm được, tôi lại làm được.. Tôi biết ngày mai các người định làm gì, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết các người không thể đến chỗ kia.” Đinh Nhật lạnh lùng hỏi: “Vì sao?” Tối cười khẽ: “Chuyện này không phải rất rõ sao, chỉ cần tìm được chỗ kia, ba người các người sẽ không còn giá trị với tập đoàn Thái Long nữa! Không những thế, bọn chúng còn lo lắng các người sẽ nói bí mật này ra Đến lúc đó, chỉ sợ gã bị tôi đánh tơi tả kia sẽ đuổi cùng giết tận các người.” Đinh Nhất nghĩ một chút, sau đó trầm giọng, nói: “Chúng tôi đồng ý đi là có mục đích của chúng tôi, tôi ủng hộ quyết định của Tiến Bảo.” Tổi khinh thường nói: “Mục đích gì? Cứu vớt nhân loại? Giữ gìn hòa bình thế giới? Có phải các người quá bao đồng không hả? Thế giới này biến thành dạng gì xưa nay đâu phải do một hai người tùy tiện quyết định mà thành...” Đinh Nhất tỏ vẻ không quan trọng: “Những thứ anh nói không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn giúp Tiền Bảo thực hiện chuyện cậu ấy muốn làm, thế thôi...” Tổi trào phúng: “Đúng là một kẻ thiếu thông minh lại thêm một kẻ cố chấp, khó trách các người trở thành anh em với nhau! Được rồi, nói nhiều cũng vô ích.. Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Trương Tiển Bảo biến mất, đến lúc đó cậu sẽ biết bản chất thực sự của Trương Tiển Bảo là gì? Mặt Đinh Nhất tối sầm lại: “Anh có ý gì? Cậu ấy là cậu ấy, anh là anh! Mà anh cũng vĩnh viễn đừng quên, thân thể này là của cậu ấy!” Tổi trầm giọng: “Ở? Thật sao? Thật ra có một khả năng không biết các người có nghĩ đến hay không.. Đó chính là cho đến nay tôi vẫn luôn tồn tại, chỉ có điều bị giam giữ trong cơ thể bình thường này thôi, cái gọi là âm khí nhập thể chẳng qua là thời cơ để tối xuất hiện thôi.”