*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
may mà có nhiệt độ cơ thể tối nên không bị đóng thành bằng. Tôi vốn cho rằng buổi sáng sẽ không có gì ăn, không ngờ đám người Mao Khả Ngọc lại xách theo mấy con nhìn như con chuột bự quay về Lão Triệu tối sầm mặt lại, nói: “Loài rái cá cạn này rất dễ mang theo bệnh dại...” Mao Khả Ngọc hừ lạnh: “So với chết đói, tôi thà ăn loại thịt nướng có khả năng mang theo virus còn hơn...” Tôi thầm nghĩ trong lòng, loại người như tên Mao Khả Ngọc này.. đến một lúc nào đó có thể vì mạng sống mà cả thịt người cũng dám ăn không? Mao Khả Ngọc thấy tôi nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt kỳ lạ, liền chỉ tôi và nói: “Tao thấy chúng mày đúng là chưa từng thực sự phải chịu đói, nếu không sẽ không nói nhảm nhiều như2thế đâu nhỉ? Kẻ khác thế nào cũng được, nhưng mày nhất định phải ăn thịt này! Tao không muốn chưa tìm được căn cứ thí nghiệm bí mật, mày đã chết khô!” Tôi chế nhạo: “Không ngờ mày lại quan tâm đến chuyện sống chết của tao như vậy?” Mao Khả Ngọc nghiến răng nói: “Đó là chuyện đương nhiên.. mày bây giờ tương đối quan trọng với tao.” Thịt mấy con rái cá nướng lên khá thơm, nhưng vì không có nhiều, cho nên mỗi người được chia một ít, cũng miễn cưỡng đủ no bụng! Sau khi ăn xong, Mao Khả Ngọc lại đưa cho tôi một viên thuốc màu trắng nhỏ. Lão Triệu vẫn hoài nghi thành phần viên thuốc này, nhưng tôi tình nguyện coi nó là một loại thuốc hạ sốt thông thường, nếu không tôi không biết mình có thể tiếp tục kiên trì được nữa hay không Từ9sau khi giải cổ, thân thể tôi kém đi rất nhiều, mặc dù đây là chuyện tôi không hề muốn thừa nhận... Sau khi uống thuốc, tôi cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, thế là tất cả mọi người cùng nhau xuất phát Quãng đường còn lại chúng tôi đều phải dựa vào kinh nghiệm để phân biệt phương hướng, tất cả các dụng cụ dùng để xác định phương hướng đều bị cất đi, đến mức tối hoài nghi thời gian trên đồng hồ có phải cũng không chuẩn xác hay không. Chúng tôi đã đi trong thế giới băng tuyết này mấy ngày trời, nhưng càng đi về phía trước tôi càng cảm thấy chuyện này không đáng tin? Nếu tin tức năm đó không chính xác, khó nói chúng tôi còn phải đi mò kim đáy bể bao lâu nữa? Thật ra, tôi vẫn muốn hỏi Mao Khả Ngọc, nếu cuối cùng6không tìm được thứ gì thì sao? Nhưng tôi nhìn thái độ không hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối không từ bỏ của hắn, tôi thực sự không biết phải hỏi như thế nào. Buổi trưa, nhóm người chúng tôi đi đến một đoạn đèo không biết tên, nơi đó gió rất lớn, thổi chúng tôi ngã trái ngã phải Vất vả lắm mới qua được con đèo đó, lão Triệu nhìn mấy người trí thức kia không đi nổi nữa, bèn đề nghị tìm một khu vực kín gió ngồi nghỉ Mao Khả Ngọc nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy một chỗ đầy đá tảng trên sườn đất, liền dẫn mọi người qua đó. Tôi cũng không biết vì hiệu quả của thuốc hay bệnh cảm đã đỡ, nhưng lúc này tôi không hề thấy mệt mỏi, nên định leo lên sườn đất nhìn ra xa xem thế nào... Tôi dùng cả chân cả tay0bò lên sườn đất nhìn có vẻ không cao lắm, nhưng khi phóng tầm mắt ra xa thì cảm thấy lòng tuyệt vọng, xung quanh chỉ toàn núi tuyết liên miên bất tận, giống như đi mãi không hết Tôi không nhìn ra trong hoàn cảnh khắc nghiệt đến thế này lại có thể tồn tại một căn cứ thí nghiệm bí mật nào đó? Đinh Nhất thấy tôi đứng ở sườn đất mãi không chịu xuống, liền nói to với tôi: “Mau xuống đi! Trên đó gió lớn quá!” Tôi thở dài, chẳng thể làm gì nữa định trượt xuống dưới.. Không ngờ lúc tôi đặt chân, không cẩn thận đạp vào một tảng đá trong tuyết, lúc đầu tôi cũng không để ý, nhưng đến khi nhìn lại tôi phát hiện cục đá đó là một khối gạch màu xanh! Theo lý thuyết, nơi này cách xa thành thị, người leo núi bình thường7cũng không xuất hiện ở đây Những loại gạch này chỉ được dùng trong việc xây dựng của con người, vậy khối gạch này từ đầu chạy đến đây? Tôi gọi Mao Khả Ngọc đến, đưa khối gạch cho hắn và nói: “Mày xem đây là thứ gì?” Mao Khả Ngọc nhận khối gạch vỡ từ tay tôi, mắt hắn lập tức sáng lên, quay người nói với thuộc hạ: “Nhanh tìm quanh đây, nơi này có thể có công trình xây dựng của con người...” Quả nhiên một lát sau, có người tìm thấy ở phía Nam sườn đất có một khoảnh nền nhà, có điều khoảnh nền này khá nhỏ, chỉ tầm bốn, năm mét vuông, không biết ai lại đi dựng một phòng nhỏ ở chỗ này? Vì đã nhiều năm trôi qua, ngôi nhà đã sụp đổ chỉ còn lại cái nền Ngoại trừ tìm được đống gạch trên đó thì Mao Khả Ngọc không tìm thêm được đầu mối nào có giá trị. “Tôi nghe nói trong dãy Alpes có xây trạm nghỉ tạm thời cho người leo núi tránh nạn, ngôi nhà này có thể là một trong số đó không?” Lão Triệu nêu lên suy nghĩ của mình. Nhưng Mao Khả Ngọc lắc đầu: “Những trạm nghỉ kia đều được xây dựng ở sườn núi hoặc những chỗ cao, rất ít người xây dựng ở góc núi, hơn nữa những nhà tránh nạn đó đều được xây bằng gỗ Chắc chắn sẽ không có loại nhà xây bằng gạch như thế này.” Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Mao Khả Ngọc về điểm này, vì trước đây tôi từng xem tin tức, ở nước ngoài, những ngọn núi thường xuyên có người leo núi, sẽ có một người mở đường xây một căn nhà gỗ trên vách núi cheo leo, để những người leo núi có thể tạm nghỉ trong quá trình leo núi dài ngày, nên sẽ không xây ở dưới góc núi Lúc này, có người phát hiện trên khối gạch hình như có chữ gì đó? Nhưng chỉ là một phần rất nhỏ nên không nhận ra được đó là chữ gì... Cuối cùng vẫn là Mao Khả Ngọc suy nghĩ thật lâu mới nói với chúng tôi: “Đây có lẽ là một trạm gác...” Tôi giật mình hỏi: “Trạm gác? Ý mày nói phía trước sẽ có tòa nhà lớn hơn?” Mao Khả Ngọc gật đầu: “Hẳn là vậy, nhìn màu sắc của viên gạch này cũng phải được mấy chục năm rồi, chỗ này có thể chính là tiền tiêu của căn cứ nghiên cứu bí mật kia.” Tôi nghe xong cũng cảm thấy nơi này giống nơi lính gác đứng canh, nếu như vậy tôi cũng nghĩ ra lúc nãy khi đứng trên sườn đất nhìn ra xa, hình như tôi có thấy một khu vực tương đối trống trải.