*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có điều nội dung tổng thể thì không thể thay đổi, bởi vậy tôi vẫn kể lại chuyện khi chúng tôi vượt núi đi qua sông băng thì bị chết mười mấy người, dù sao thi thể vẫn còn ở đấy! Không tin bọn họ có thể đi tìm! Còn chuyện căn cứ nghiên cứu bí mật kia, tôi nói nửa thật nửa giả, rằng chúng tôi thực sự đã tìm được nơi đó, những kế hoạch thí nghiệm kia không giống như bọn họ đã tưởng tượng, cái gọi là kế hoạch siêu chiến binh từ đầu đến cuối chỉ là truyện hài mà thôi. Những người Đức lần lượt tạo ra nhiều nhóm siêu chiến binh nhưng đều thất bại, cuối cùng toàn bộ bị tiêu hủy Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, bọn họ vì muốn che giấu mọi chuyện đã giết2hại hết các nhân viên trong khu thí nghiệm, đồng thời tiêu hủy toàn bộ những tài liệu liên quan đến thí nghiệm tạo nên siêu chiến binh. Hồ Phàm nghe đến đó thì không quá tin lời tôi nói, dù sao bây giờ cũng không còn người nào của tập đoàn còn sống, hắn ta sẽ không dễ dàng tin lời người ngoài như tôi.. Vì thể hắn truy vấn tôi chuyện Mao Khả Ngọc và những người khác đi đâu rồi? Nghe Hồ Phàm nhắc đến Mao Khả Ngọc, tôi bèn cố ý lộ ra vẻ mặt chán ngán, tôi nói: “Đừng nhắc tới tên đó nữa được không? Cũng vì hắn làm ẩu mà suýt chút nữa đã hại chúng tôi chết theo, bây giờ hắn ta chết cũng là tự mình gieo gió gặp bão thôi! Không trách người khác được!” Hồ Phàm rất ngạc nhiên: “Mao7Khả Ngọc chết rồi? Sao lại có thể như vậy?” Tôi nhún vai: “Thật ra lúc đầu tôi cũng không ngờ cái tên tai họa" đó lại cứ thể chết đi? Hơn nữa còn chết đột ngột.. nhưng thực tế đúng là hắn đã chết thật Mà này, hắn ta có chết hay không cũng đầu liên quan gì đến tối? Các anh tin hay không thì tùy!” Hồ Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cậu nói đi, bọn họ chết thế nào?” Sau đó, tôi tiếp tục kể cho hắn ta nghe: “Chúng tôi thông qua thi thể của bảy nhà sinh vật học năm đó tìm ra được căn cứ thí nghiệm, mặc dù chúng tôi không tìm được siêu chiến binh nào, nhưng lại tìm thấy một con chó bị lây nhiễm một loại bệnh lạ Lúc đó nó cắn một người trong đội của các anh,9nhưng người đội viên kia không nói ra chuyện mình bị thương, hoặc cũng có thể anh ta không cảm thấy đau, nên chính anh ta cũng không biết mình bị con quái vật kia cắn lúc nào.. Kết quả đêm hôm đó khi tất cả mọi người nghỉ ngơi trong lều thì xảy ra chuyện Đến lúc chúng tôi phát hiện trong trại có vấn đề, thì phần lớn người của các anh đã bị lây nhiễm Trong đó có cả đồ đệ A Linh của Mao Khả Ngọc cũng bị cắn chết! Trong cơn thịnh nộ, Mao Khả Ngọc cầm súng săn bắn loạn Tôi đã cảnh cáo hắn ta, làm vậy có thể dẫn đến lở tuyết Nhưng hắn vì cái chết của A Linh mà chẳng nghe lọt tai lời khuyên nào cả! Tôi thấy cứ tiếp tục ở đó không phải là cách hay, nên ba chúng5tôi vội vàng chạy về phía an toàn, không ngờ chưa đi được bao xa thì tuyết bắt đầu lở Lúc đó tôi thấy Mao Khả Ngọc đã bắn gục hết những người bị lây nhiễm, còn bản thân hắn cũng bị tuyết lở vùi lấp Cũng may mà ba chúng tôi chạy nhanh, nếu không cũng đã chôn thấy dưới tuyết cùng hắn ta rồi.” Hồ Phàm nghe tôi kể xong thì trầm ngâm không nói gì, có lẽ hắn đang phân tích xem tôi nói thật hay giả.. Lúc đó tôi đã nghĩ kĩ, mặc kệ Hồ Phàm có tin hay không, tôi vẫn phải nói Mao Khả Ngọc bị chết do tuyết lở. Qua một lúc lâu, hắn mới nói với vẻ âm u: “Chẳng lẽ các cậu không nghĩ cách để cứu anh ta sao?” Tôi cười lạnh: “Hàng ngàn hàng vạn tấn tuyết phủ lên người hắn rồi,3anh bảo chúng tôi phải cứu thế nào? Hơn nữa, tại sao chúng tôi phải cứu một người đã bắt cóc mình? Đầu óc tôi có vấn đề chắc?” Hồ Phàm nghe tôi nói vậy thì cười khan hai tiếng, nói: “Tôi tin lời cậu, có điều muốn chứng minh lời các cậu nói là thật với tập đoàn, thì nhất định các cậu phải đưa chúng tôi đi tìm thi thể Mao Khả Ngọc...” Sắc mặt tôi cứng đờ: “Anh điên à? Làm sao tìm được? Có trời mới biết hắn ta bị tuyết đẩy đến đâu!” Nhưng Hồ Phàm lại dùng giọng chắc chắn, nói: “Không, tôi tin rằng chỉ cần cậu muốn tìm thì nhất định có thể tìm được...” Sau khi nói xong, hắn xoay người đi ra khỏi lều vải, chỉ còn lại ba chúng tôi nhìn nhau trừng trừng Thật ra chúng tôi đều biết, với tình hình trước mắt chúng tôi rất không an toàn, vì sau này dù chúng tôi có tìm được thi thể Mao Khả Ngọc hay không, thì dựa theo thủ đoạn từ trước đến nay của tập đoàn Thái Long, cuối cùng cả ba chúng tôi đều sẽ bị giết để diệt khẩu, cho nên chúng tôi nhất định phải tìm cơ hội để chạy trốn trước... Đương nhiên bây giờ phải tìm cách, vì ngay khi Hồ Phàm vừa bước ra khỏi cửa, lều của chúng tôi đã bị hai tên cao to lực lưỡng canh giữ Cho dù Đinh Nhất có đánh lại được hai người đó, thì chẳng mấy chốc sẽ có một đám khác chạy đến. Bởi vậy, chúng tôi muốn chạy cũng không phải bây giờ, phải đợi đến khi trời tối, mọi người đi ngủ yên rồi tính Nhưng có một chuyện đáng mừng là bọn họ không gian riêng chúng tôi ra, xem ra Hồ Phàm vẫn coi thường ba chúng tôi. Màn đêm buông xuống, Hồ Phàm có đến một lần, đưa túi ngủ cho chúng tôi, đồng thời còn dặn chúng tôi tối hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng ngày mai sẽ lên đường sớm để tìm thi thể đám người Mao Khả Ngọc. Tôi cố gắng thể hiện là mình rất không tình nguyện, ngoài miệng không ngừng nói không muốn nhìn mặt gã Mao Khả Ngọc kia! Bởi vì mặc kệ Hổ Phàm có tin lời tôi hay không, tôi vẫn phải tỏ thái độ như vậy mới là bình thường, nếu không thì sẽ thành quá khác thường. Lúc chuẩn bị ngủ, Đinh Nhất thì thầm với tôi và lão Triệu: “Lát hai người cứ yên tâm đi ngủ, đến nửa đêm tôi sẽ gọi dậy...” Có câu này của Đinh Nhất, tôi yên tâm đi ngủ, dù sao chúng tôi cũng cần có thể lực để chạy trốn vào nửa đêm, cho nên lúc này càng cần nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng sức mới đúng! Nhưng có một chuyện ba chúng tôi không ngờ đến là, chúng tôi lại ngủ một mạch đến tận hừng đông, ngay cả Đinh Nhất luôn luôn cảnh giác như vậy cũng đến lúc đó mới tỉnh lại Chúng tôi lập tức hiểu ra Hồ Phàm đã giở trò gì đó, chắc chắn hắn đã động tay động chân với đồ ăn của chúng tôi.