*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mao Khả Ngọc cười khẽ: “Đương nhiên là phía Nam! Bây giờ bọn Hồ Phàm nhất định không nghĩ đến chuyện chúng mày sẽ đi về phía Nam, tạm thời chúng mày cứ đi cùng bọn tao đến Ý đã rồi tính tiếp.” Mặc dù không thoải mái, nhưng bây giờ cũng đành phải làm như vậy, vì chỉ có như vậy mới hoàn toàn thoát khỏi bọn Hồ Phàm Trên đường, tôi hiếu kỳ hỏi Mao Khả Ngọc: “Sao chúng mày biết bọn tao sẽ bị Hồ Phàm bắt về đây?” Mao Khả Ngọc nói: “Bởi vì Hồ Phàm là đội số hai đến tiếp ứng cho bọn tao...” “Vậy sao mày không nói sớm?” Tôi tức giận. Không ngờ, hắn lại mặt dày vô sỉ mà bảo: “Nếu như Hồ Phàm không gặp được chúng mày, làm sao hắn2biết tao bị chết do tuyết lớp” Tôi nhớ lại chuyện tuyết lở lần trước là do hắn tính kế, càng thêm tức giận: “Mày còn không biết xấu hổ mà nhắc đến tuyết lở! Mấy người bọn tao suýt chút nữa đã bị mày hại chết!” Mao Khả Ngọc ra vẻ rất vô tội, nói: “Làm sao có thể? Tao đã tính thời gian rồi, với thể lực của chúng mày thì chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm.” Tôi bị hắn ta chọc tức đến mức không biết phải làm gì, hóa ra chúng tôi vẫn luôn bị hắn ta xoay vòng, nhưng chẳng nói được gì hết, vì dù sao cuối cùng hắn vẫn quay lại cứu chúng tôi.. Lão Triệu thấy tôi tức đến không nói lên lời, bèn cười an ủi tôi: “Cậu có7thể thay đổi cách nhìn một chút, chúng ta có thể đến Ý đi chơi một vòng mà phải không?” Tôi bị anh ấy chọc cười: “Vậy tốt nhất chúng ta hãy cầu nguyện để đừng bị cảnh sát biên phòng Ý bắt được.” Lộ trình sau đó khá thuận lợi, mặc dù không bị Hồ Phàm đuổi theo, nhưng đường cũng không dễ đi May mà lần này đội ngũ không có nhiều người, ngoại trừ tôi và lão Triệu đi hơi chậm, những người còn lại đều tốt. Ngay cả Mao Khả Ngọc đi phía trước chúng tôi, tuy mắt hắn không còn nhìn thấy, thế nhưng động tác vẫn không hề bị ảnh hưởng A Linh hình như hơi khang khác so với khi chúng tôi chia ra, nhưng vẫn như con khỉ nhỏ chạy lung tung ở phía9trước. Mấy người bọn họ dường như không hề do dự về phương hướng, cứ thế bước đi.. Nhưng ba chúng tôi lại hoang mang vô cùng Nói thật, đi xuyên qua biên giới Ý không phải là lựa chọn tốt nhất của chúng tôi, nhưng là lựa chọn duy nhất hiện nay Nhưng sau khi sang đến bên kia chúng tôi phải làm gì? Bọn Mao Khả Ngọc đương nhiên có nơi mà họ muốn đến, còn chúng tôi cũng không thể cứ tiếp tục đi theo bọn họ như vậy được? Lão Triệu đề nghị sau khi đến Ý, chúng tôi sẽ đến đại sứ quán Trung Quốc ở Ý, sau đó nói rõ chuyện chúng tôi bị người của tập đoàn Thái Long bắt cóc với đại sứ quán, đến lúc đó bọn họ sẽ liên hệ với Bạch5Kiện và chú họ ở Thụy Sĩ, cứ như vậy chúng tôi sẽ hợp pháp quay về Trung Quốc. Nhưng tôi lại cảm thấy làm như vậy không đáng tin cậy, nếu tôi nhớ không nhầm, đại sứ quán Trung Quốc nằm ở Milan, ba chúng tôi đâu thể đi bộ đến Milan được? Mà bây giờ trên người chúng tôi không có một đồng nào.. Tôi cảm thấy chuyện này rất khó. Nhưng Paul và Louis dường như cảm thấy đi theo Mao Khả Ngọc là một dạng hưởng thụ, hai người bọn họ dưới sự dạy dỗ của Mao Khả Ngọc đã học đi săn, có vẻ cuộc sống hoang dã của bọn họ sẽ không có vấn đề gì Mà tình hình của A Linh hiện tại cũng không tiện đưa đến nơi đông dân cư sinh hoạt,3cho nên tôi tin rằng Mao Khả Ngọc nhất định sẽ đưa đám người đó đến sống ở nơi hoang vắng... Buổi tối, khi hai người Paul quay về, mang theo hai con chim không biết là chim gì về làm đồ ăn tối, chúng tôi tạm thời gọi nó là Dã Mặc dù bọn Paul không cần ăn, thế nhưng lại rất thích săn bắn.. Có lẽ chuyện này có liên quan đến thiện tính giết chóc trong người bọn họ! Điều đáng mừng là hai người bọn họ không cố chấp và điên cuồng, họ cam nguyện ẩn cư như người bình thường Nhưng tôi cũng hơi lo lắng, sợ rằng ngày nào đó, bọn họ sẽ bị người có lòng cố tình tìm được... Buổi tối, lão Triệu làm thịt gà nướng, anh ấy bỏ ra mấy túi gia vị mì tôm Phải nói là, được ăn thịt gà rừng nướng vị thịt kho tàu, vị thịt bò, rồi ngồi ngắm núi tuyết mênh mông xung quanh như thế này.. quả là một sự hưởng thụ đặc biệt Sau khi rời khỏi chỗ Hồ Phàm, chúng luôn đi mãi không nghỉ, may mà lúc đi chúng tôi có cầm theo túi ngủ, nếu không bây giờ phải ngủ trong tuyết như bọn họ rồi Những người khác còn được, không biết Mao Khả Ngọc có chịu được không Nhưng hắn lại làm như không có vấn đề gì, vừa dựa lưng vào tảng đá là ngủ luôn! Tôi không nhìn ra hắn có điểm nào giống người mắc bệnh nan y! Tuy ba chúng tôi nằm trong túi ngủ để ngủ thật, nhưng không có lều vẫn cảm thấy rất lạnh, khi trời sáng tôi còn cảm giác đầu rất đau Lần này không chỉ có tôi, cả lão Triệu cũng bị chảy nước mũi Xem ra ở đây chỉ có hai chúng tôi là người bình thường, còn lại đều là chiến binh sắt thép! Sau đó tôi ăn mấy miếng lương khô, uống hai ngụm tuyết đun nóng cảm thấy khá hơn nhiều.. Xem ra, nếu cứ tiếp tục thế này tôi cũng sắp bị luyện thành chiến sĩ mất. Lúc này Mao Khả Ngọc đứng lên khởi động một chút, sau đó nói với tôi: “Tiếp tục đi về phía trước sẽ đến biên giới nước Ý, đến lúc đó bọn tao sẽ đi dọc theo biên giới hướng về phía Đông nước Áo.. Chúng mày muốn tiếp tục đi theo bọn tao, hay đã nghĩ kĩ đến chỗ nào rồi?” Tôi lập tức cảm thấy mơ hồ, nói thật đúng là chúng tôi không có khả năng đi theo bọn họ đến Áo, cũng chưa nghĩ ra nên đến đâu thì tốt..Mao Khả Ngọc thấy tôi không nói gì thì thở dài bảo: “Nếu không chúng mày đến gặp cảnh sát biên phòng Ý xin giúp đỡ đi, nói chúng mày là du khách Trung Quốc đến Thụy Sĩ leo núi, vì lạc đường nên đi đến biên giới.” “Sau đó thì sao? Bọn họ sẽ xử lý thế nào?” Tôi hỏi.
Mao Khả Ngọc suy nghĩ rồi bảo: “Có hai khả năng, một là sẽ đưa chúng mày về Thụy Sĩ.. hai là giao chúng mày cho đại sứ quán Trung Quốc Đương nhiên, nếu như chúng mày có thể thương lượng tốt với họ, bọn họ sẽ tôn trọng quyết định của chúng mày.”