TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1529: Bị ngăn cản quay về trung quốc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ đến là, ngay khi chúng tôi chuẩn bị lên máy bay về nước, thì tôi bị cảnh sát Thụy Sĩ giữ lại ở sân bay

Nguyên nhân là tôi có liên quan đến một vụ án hình sự ở đây, cho nên cần tôi ở lại hỗ trợ điều tra,

Lúc đó tôi bị cảnh sát dẫn đi mà không hiểu chuyện gì, đừng nói là tôi, ngay cả Bạch Kiện cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Mặc dù anh ta đã nhiều lần nói chuyện với người vừa đến, nhưng đối phương vẫn kiên quyết phải đưa tôi về Cục cảnh sát, có nghi vấn gì có thể gặp cấp trên của họ xin ý kiến.

Thật ra lúc đó đi cùng chúng tôi ra2sân bay còn có hai nhân viên của đại sứ quán Trung Quốc, vì việc lão Triệu bị bắt cóc rất được quan tâm, cho nên khi nhóm Bạch Kiện đến đây đã tới đại sứ quán Trung Quốc nói chuyện

Sau khi nhóm Bạch Kiện đến Thụy Sĩ, có nhiều việc đều nhờ họ trợ giúp, bởi vậy khi chúng tôi đi, bọn họ trở thành “người nhà mẹ đẻ” cũng đến tiễn

Kết quả, bị cảnh sát Thụy Sĩ giữ lại cũng ngoài dự liệu của bọn họ, đến ngay cả tôi cũng không hiểu rốt cuộc mình đã bị cuốn vào vụ án hình sự nào...

Theo lý thuyết thì dù là ở Thụy Sĩ hay Ý, tôi đều không đi một mình, nếu thật sự bị cuốn vào vụ án hình7sự nào đó, thì cảnh sát Thụy Sĩ không thể chỉ bắt tạm giam một mình tôi được! Cả hành trình tôi đều đi cùng Đinh Nhất và lão Triệu!

Đương nhiên cũng có lần tôi bị thất lạc với bọn họ trong vài tiếng, nhưng lúc đó chúng tôi đang lang thanh trong núi tuyết bạt ngàn, sao có thể dính đến vụ án hình sự nào chứ? Phá hoại môi trường tự nhiên à?

Bởi vì cảnh sát Thụy Sĩ tạm thời không cho phép bất cứ ai gặp tôi, nên tôi không thể làm gì hơn là đơn độc ngồi trong phòng tạm giam ở Cục cảnh sát, tình cảnh khá đáng thương..

nhưng không biết vì sao tôi luôn cảm thấy thái độ của những cảnh sát này đối với tôi9rất hòa nhã

Chẳng lẽ cảm giác của tôi sai? Hay người Thụy Sĩ đều có thái độ như vậy với tất cả mọi người?

Trong lúc tôi vẫn đang suy nghĩ lung tung, một cảnh sát mập mạp người Thụy Sĩ đi cùng một phiên dịch viên tiếng Trung đến nói chuyện với tôi

Người phiên dịch tiếng Trung này cũng là người Thụy Sĩ, anh ta đưa cho tôi xem một tấm ảnh chụp một người da trắng trung niên mặt mày u ám, rồi hỏi tôi: “Biết anh ta không?” Tôi mơ hồ cẩm tấm ảnh nhìn kĩ hơn, nhưng không có chút ấn tượng nào..

Tôi bèn thành khẩn nói: “Anh ta là ai? Tôi gặp anh ta chưa?” Đối phương tỏ vẻ tiếc nuối nói với tôi: “Người này tên là5Dennis, anh ta bị phát hiện chết trong đống rác, xương toàn thân đều bị đánh gãy...” Tôi nháy nháy mắt, rất nghi ngờ hỏi: “Sau đó thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

Phiên dịch viên tiếng Trung nghe tôi nói vậy thì thở dài nói: “Anh Trương, chúng tôi không muốn cùng anh mất thời gian ở đây, đầu tiên tôi phải thừa nhận, anh đánh chết anh ta thì tôi cũng thấy rất vui mừng, nhưng anh làm vậy vẫn trái với pháp luật của Thụy Sĩ, anh hiểu không?”

“Chờ một chút..

Anh nói tôi đánh chết anh ta? Nói đùa cái gì thế! Tôi còn không biết anh ta là ai đâu?! Tôi muốn gọi luật sư, tôi muốn gặp người của đại sứ quán Trung Quốc!3Các người đừng đổ oan cho tôi!” Tôi kích động nói

Lúc này người cảnh sát mập bên cạnh đột nhiên búng tay về phía cửa kính phòng thẩm vấn, sau đó một nữ cảnh sát xinh đẹp đi vào đặt một ly cà phê trước mặt tôi...

Tiếp theo tôi nghe thấy người cảnh sát kia nói với tôi một câu tiếng Đức, tôi nhìn về phía người phiên dịch tiếng Trung, anh ta nói lại cho tôi: “Cảnh sát Graf bảo anh uống cà phê để bình tĩnh lại trước đi đã, sau đó chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”

Lúc đó tôi thầm mắng trong lòng, nói chuyện cái gì mà nói chuyện? Tôi sao có thể giết chết một người mình chưa từng nhìn thấy chứ? Nhưng tôi biết bọn họ đưa tôi đến đây nhất định là có nguyên nhân, thế nên tồi nhấp một ngụm cà phê, sau đó cố gắng bình tĩnh nói chuyện với phiên dịch viên: “Xin nhờ anh nói với ngài cảnh sát này, bọn họ nhất định là đã nhầm lẫn ở đâu đó, tôi chưa từng nhìn thấy người này, cũng không biết anh ta là ai.”

Phiên dịch viên tiếng Trung than nhẹ một tiếng, sau đó mở laptop trước mặt anh ta ra, cho tôi xem một đoạn video giám sát

Video này được quay vào ban đêm, chất lượng không được tốt, hình ảnh cũng không rõ, nhưng nhìn mặt người thì vẫn tốt

Lúc này có một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân đứng dưới cột đèn đường, sau đó quay đầu nhìn xung quanh.

Lúc tôi nhìn thấy mặt người đàn ông kia, trong lòng rất kinh ngạc, nhưng tôi nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi ngẩng đầu nói: “Nếu như tôi nói người này không phải tôi các anh tin không?” cả phiên dịch viên và người cảnh sát kia đều tỏ vẻ “chân thành” lắc đầu với tôi...

Chỉ thấy trong video tôi đứng dưới ánh đèn đường, vô tình hay cố ý quay đầu nhìn mấy lần, hình như đang chờ đợi người nào đó..

Rất nhanh sau đó một người đàn ông cũng mặc quần áo bệnh nhân xuất hiện trong khung hình, tôi nhận ra đó chính là người đàn ông có ánh mắt u ám trong tấm ảnh kia

Người đàn ông kia đi đến cạnh tôi không biết nói cái gì, thì “tôi” đã động thủ! Trận đánh này rất quái dị, tôi chưa từng nhìn thấy “mình” hung ác như thể bao giờ, nếu như tôi thực sự muốn giết một người, cùng lắm là một phát giết luôn.

Nhưng trong video kia “tôi” lại không như vậy, hắn dường như rất hưởng thụ quá trình “ngược sát”, dường như còn cố tình kéo dài thời gian chết của gã kia..

Mặc dù trước kia tôi cũng biết tên này vô cùng tàn nhẫn, nhưng nghe nói là một chuyện, còn tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

Lúc đó trong lòng tôi thầm chửi không biết là cái ngày chó má gì! Sao tên chết dẫm đấy lại ra chứ? Nhìn bộ quần áo “tôi” mặc trong đoạn video kia, hẳn là chuyện này phát sinh sau khi bị hôn mê

Chú họ cũng không đáng tin nhỉ? Tôi hôn mê như vậy sao không trông coi cẩn thận chứ?

Đọc truyện chữ Full