*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng tôi nhìn Martin dẫn theo nữ pháp y đi về hướng của nông trường, mấy người chúng tôi cũng tranh thủ thời gian chạy tới cái hồ nhỏ đằng sau nông trường, bởi vì trong lòng tôi luôn thoáng có một cảm giác bất an, giống như sẽ thấy vật gì kinh khủng ở chỗ đó vậy Vậy mà chúng tôi thực sự nhìn thấy có chỗ khác thường, chỉ thấy trên mặt đất phía trước chúng tôi dần xuất hiện vài bộ đồng phục cảnh sát, giống như có người vừa đi vừa cởi quần áo Mặc dù nhiệt độ ở đây không lạnh như trong núi tuyết, nhưng cũng phải âm mười mấy độ, nếu cởi hết quần áo thì muốn chết rồi! Nhưng khi sổ quần áo trên mặt đất ngày càng nhiều thì sự bất an trong lòng chúng tôi cũng ngày càng2lớn.. Đến khi chúng tôi chạy tới bên cạnh hồ lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người, chỉ thấy cái hố hôm qua mới chỉ có một chút nước đọng dưới đáy mà hôm nay đã ngập một chất lỏng giống như máu màu đỏ sẫm Mà những cảnh sát Thụy Sĩ đã mất tích đó đều trần truồng bồng bềnh trong đó.. Lão Triệu thấy thế lập tức muốn xuống cứu người, tôi vội ngăn cản anh ấy và nói: “Không cần, đã quá muộn rồi.” Mặc dù tạm thời tôi không thấy trong ký ức tàn hồn của những người này là chết như thế nào, thế nhưng chỉ cần ngâm một đêm dưới dòng nước máu với thời tiết thế này thì không chết cũng khó! Chỉ là trong nhất thời tôi không rõ đây có chuyện gì xảy ra? Những cảnh sát đó7đã bị thứ gì giết chết? Chú họ lúc này hỏi tôi: “Có nhìn thấy gì trong trí nhớ tàn hồn của bọn họ không?” Tôi lắc đầu: “Trên cơ bản không khác với miêu tả của cảnh sát Martin, đều là đang dùng điện thoại bỗng nhìn thấy người chết treo trên cây rồi tiếp đó tất cả đều mất đi ý thức...” Đinh Nhất nghe xong hỏi với vẻ nghi ngờ: “Nếu cuối cùng bị mất ý thức vậy thì tại sao Martin và nữ cảnh sát kia không chết? Mà tại sao tất cả những người này đều chết trong hồ?” Đây cũng là nghi ngờ trong lòng tôi, tôi nhớ lúc mới nhìn thấy Martin thì anh ta nói những người còn lại đều ở Hồ Thánh sám hối tội lỗi.. Chẳng lẽ nói hồ máu trước mặt này chính là Hồ Thánh9trong miệng anh ta hay sao? “Hiện giờ có muốn gọi mấy người Graf vào đây không?” Tôi lúc này quay đầu lại hỏi chú họ. Chú nghe thể lắc đầu: “Không được, khi chưa làm rõ tình huống nơi này thì có tiến vào nhiều người hơn nữa cũng chỉ để tìm chết!” Tôi nghe xong cũng thấy chú họ nói có lý, dù sao chú đã trải qua rất nhiều chuyện so với chúng tôi, thế là tôi thử hỏi: “Chú họ, chú cảm giác tình huống nơi này thế nào?” Chú họ nghe tôi hỏi như vậy liền hơi tiến lên trước một bước, sau đó hít mạnh ngửi mùi máu tanh trong không khí, tiếp đó chú trầm giọng nói với chúng tôi: “Nơi này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó đáng sợ vào nhiều năm về trước, cụ thể là chuyện5gì hiện giờ chưa nói rõ được, nhưng chắc chắn đã chết rất nhiều người.. Oan hồn của những người đó đều bị vây trong hồ nước này.” “Nhưng trong trí nhớ của Dennis lúc hắn làm việc ở đây vẫn tốt đẹp mà, đâu có phát sinh chuyện gì đáng sợ đâu?” Tôi không hiểu lắm nên hỏi lại. Chú họ suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ chuyện đó cũng do hắn gây ra, lúc này mới phá vỡ sự yên tĩnh đã tồn tại mấy trăm năm. Tôi giật mình: “Chú nói là.. Do hắn vứt xác xuống hồ cho nên mới gây ra chuyện này?” Chú họ gật đầu: “Cũng gần như thế, chắc chắn là do hắn nên mới làm tỉnh lại ác linh ở nơi này, nếu như chú không đoán sai, những ác linh này muốn tất cả mọi người bước vào đây đều đến Hồ3Thánh tự tử.” “Vậy mấy người Martin có thể bị nguy hiểm hay không?” Tôi lúc này nghĩ tới hai người may mắn còn sống, nếu thật đúng như chú họ đã đoán vậy thì khả năng bọn họ có thể đi ra là vô cùng thấp. Đang nói tới đây Đinh Nhất chợt cảm giác đằng sau có người, thế là anh ta cảnh giác quay đầu lại Tôi thấy Đinh Nhất đột nhiên xoay người thì cũng xoay theo, vậy mà nhìn thấy viên cảnh sát và nữ pháp y vừa tách ra không lâu đã đi trở về! “Tại sao anh lại quay lại?” Tôi hơi giật mình hỏi. Thế nhưng hai người bọn họ chẳng có tỷ phản ứng nào, cứ thẳng tiến về phía hồ máu sau lưng chúng tôi.. Tôi vừa nhìn là biết hai cái tên này mẹ nó lại trúng chiêu, thế là muốn bảo chú họ lấy kim châm ra châm cho bọn họ Không ngờ tôi còn chưa kịp nói mà hai người đó đã bắt đầu cởi quần áo, điều này làm tôi giật cả mình, thế là tôi vội quát to: “Mấy người làm gì thế? Đây đang là giữa mùa đông đó! Không muốn sống nữa à?” Nhưng hai người đó không thèm nhìn tôi chút nào mà động tác cũng không hề có ý muốn dừng, nhìn một lát thấy đã sắp cởi sạch toàn bộ! Thế là tôi vội nhìn chú họ xem có biện pháp gì ngăn cản hai người Martin hay không Chú họ lấy từ trong người ra một bó dây thừng màu đỏ, nhanh chóng kết thành một tấm lưới đơn giản sau đó đưa một đầu cho Đinh Nhất, hai người họ một trái một phải nhốt Martin và nữ pháp y vào trong đó Thật ra tấm lưới này nhìn qua vô cùng không chắc chắn, đừng nói là bó được hai người mà chỉ cần nữ pháp y cũng có thể nhẹ nhàng thoát được Nhưng không biết vì lý do gì, hai người bọn họ thực sự bị tấm lưới đỏ đơn giản này chặn lại không thể tiến về phía hổ nước. Trong lúc này, hồ nước cũng phát sinh biến hóa, mặt hồ bình tĩnh lúc trước giờ đây bắt đầu nổi sóng, những thi thể ngâm trong hồ máu cũng dập dềnh theo từng cơn sóng như để hoan nghênh Martin và nữ pháp y sắp đến nhập bọn... Tôi biết chiều này của chủ họ chỉ là tạm thời, thế là vội chạy ngược lại vài bước để thử tìm xem có mấy đồ vật như còng tay hay không Vậy mà tôi và lão Triệu thực sự tìm được hai cái còng tay ở trong hai cái quần, tôi vội chạy lại để chủ họ tìm cách dồn Martin và nữ pháp y đến cạnh một cái cây nhỏ, sau đó tôi và lão Triệu khóa bọn họ vào một cành cây, cuối cùng cũng tạm bảo vệ được tính mạng của hai người họ. Nhưng không biết có phải do bọn Martin không nhảy xuống hồ hay không mà hồ máu đột nhiên như sôi trào giống khi mở nắp nồi, không ngừng có hài cốt của con người bị lật tung từ phía dưới lên, sôi ùng ục trông giống một nồi canh xương người!