*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vậy chỉ cần đêm nay chúng tôi đều không ngủ thì ắt hẳn có thể kéo dài tới hừng đông ngày mai! Ai ngờ trong khi tất cả chúng tôi đều đang suy nghĩ xem nên tìm thứ gì để có thể hạn chế được nữ phù thủy đã chết mấy trăm năm kia, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng “rầm rầm rầm...” truyền đến từ một chiếc xe cảnh sát ở cách đó không xa. Lúc đó, phản ứng đầu tiên của tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng trong xe cảnh sát có ai đó vẫn còn sống, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy giọng Martin run rẩy, nói: “Cái xe đó.. Bên trong xe có thi thể của hai người chết lúc trước.” Mấy người chúng tôi nghe thấy vậy2lập tức lùi về phía sau, đúng vào lúc đó, cửa cốp xe của chiếc xe cảnh sát màu xanh da trời đột ngột bị người ta đẩy ra từ bên trong, một cái xác nam giới thối rữa không còn hình người bước từ đó ra. Đầu tiên, chưa kể đến hình dáng của người này đáng sợ đến thế nào, chỉ cần mùi hôi thối của xác chết đã đủ cho chúng tôi ngất trên cành quất rồi Mùi đó thật sự quá nồng nặc, đấy là ở bên ngoài đấy.. nếu không thì chắc chúng tôi đã bị hạn cho không còn không khí để thở rồi. Ông bác này vừa bước xuống xe, bác gái cũng theo sát sau lưng, cả hai đều lắc lư những mảng thịt thối rữa đầy người7và đi thẳng về phía chúng tôi Chú họ thấy thể thì lập tức quăng ra hai lá bùa màu vàng đập vào hai thi thể, phát ra hai tiếng bộp bộp Sau khi bị đánh trúng, hai thi thể chỉ hơi tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nhào về phía chúng tôi! May là chú họ vẫn khá bình tĩnh lấy ra một thanh đoản đao sáng loáng, không nói một lời thừa thãi mà cắt đầu ông già kia xuống. Thanh đoản đao trong tay chú họ chẳng phải cái nào khác, mà chính là thanh đao “Thiên nhân trảm” chưa được luyện thành kia! Sau khi máu đen của cái xác thối rữa kia dính lên thanh đao thì ngấm vào lưỡi đao trong nháy mắt và biến mất9không thấy nữa Đồng thời tôi thấy thanh đoản đao kia có thêm một tia khí đen.. Chú họ cũng không hề do dự, xoay tay lại chém một đao nữa, cắt cả đầu của bà già còn lại Lúc này hai cái xác thối rữa mới hoàn toàn dừng lại. Tôi không ngờ chú họ lại có thể mang thứ này đến, không biết chú ấy làm sao tránh được kiểm tra an ninh ở sân bay... Martin và nữ pháp y đã bị dọa đến hồn bay phách lạc Họ vội vàng lên xe lấy ra hai khẩu súng ngắn để phòng thân Chú họ thấy vậy thì làm mặt nghiêm nghị nói với họ: “Bây giờ hồn vía hai người đang không yên, thật sự không thích hợp cầm vũ khí có lực sát thương mạnh5như vậy, nếu không chỉ e sẽ vô ý làm người khác bị thương.” Martin nghe vậy liền căng thẳng, nói: “Nhưng cháu sợ lát nữa mà gặp nguy hiểm thì không biết làm thế nào?” Chú họ chỉ vào hai thi thể dưới đất: “Vũ khí thông thường cũng không thể tiêu diệt được những thứ thể này, súng trong tay các cô cậu chỉ có thể giết được người sống thôi.” Martin do dự mãi, cuối cùng anh ta và nữ pháp y vẫn bỏ súng lại vào xe Sau đó đoàn người chúng tôi tạm thời lùi vào trong nhà để né tránh Dẫu sao ở đây chỉ có một cửa vào, chỉ cần canh chặt thì chắc sẽ không có tà ma gì vào được. Sau khi vào nhà chúng tôi mới thấy,3trong phòng trừ mùi thối ra thì còn tràn ngập một mùi thảo dược rất nồng Khi mới bước vào, tôi đã nghĩ rằng tất cả mùi sặc mũi ở đây là do xác bị phân hủy bốc lên, vì vậy tôi mới bỏ qua nó. Đây là lần đầu tiên chú họ đi vào căn nhà này, chú ấy nhăn mày lại và nói: “Chủ trước của ngôi nhà này cũng thú vị đấy! Chắc cũng không phải người bình thường...” Tôi nghi ngờ hỏi: “Tại sao chú lại nói thế ạ?” Chú ấy chỉ vào mấy bó hoa khô được trang trí trên tường và nói: “Mặc dù chú không biết công dụng cụ thể của những bông hoa cỏ này, nhưng để nó ở chỗ này hẳn là có tác dụng trừ tà, tránh điềm dữ.. Hoặc có thể nói, nơi này là một cái kết giới đề phòng một ít tà ma xâm phạm vào phòng này.” Tôi nghe chú ấy nói vậy thì cảm thấy những thứ này chắc chắn chẳng ích gì, nếu không thì sao đôi vợ chồng già kia lại biến thành như thế? Sau đó tôi nói những nghi ngờ trong lòng ra, chú họ cho rằng nhất định là trong đó có sai lầm gì đấy, nhưng cụ thể thể nào thì.. bây giờ chú ấy vẫn chưa nói ra được. Sau đó, việc đầu tiên tôi với Đinh Nhất làm là kiểm tra trong ngoài ngôi nhà một lượt, sau đó dán lên tất cả các cửa sổ ở tầng trên tầng dưới lá bùa của chú họ Cho dù lực sát thương của bùa chú này không lớn, nhưng cũng có thể có ít tác dụng. Phòng ngủ duy nhất trên tầng hai chắc sẽ không có ai ở, bởi vì ở đó thực sự rất hối Vì vậy, tất cả chúng tôi định sẽ tạm bợ một đêm trên ghế sofa trong phòng khách ở tầng một May mắn là Martin biết một số nhân viên cảnh sát có thói quen bỏ đồ ăn vặt trong xe, vì vậy chúng tôi gom tất cả những thứ có thể ăn trong xe cảnh sát ở bên ngoài và mang chúng vào nhà Mấy người chúng tôi còn đỡ, nhưng Martin và nữ pháp y đã nhịn đói một ngày một đêm, vì vậy chúng tôi nhường cho họ lượng thức ăn không nhiều lắm này Nhưng họ cũng chỉ miễn cưỡng ăn một chút, tôi đoán là họ vẫn không quên được chuyện ăn phải thức ăn hỏng trước đó, nên trong lòng ít nhiều vẫn thấy hơi ghê tởm... Thật ra khi vừa trốn vào trong nhà, chúng tôi đã từng dùng điện thoại di động để liên lạc với cảnh sát Graf, chỉ tiếc là như chúng tôi đoán trước, điện thoại không hề có tín hiệuTrước đây trong nhà có một máy điện thoại bàn, nhưng chẳng biết có phải do thiếu tiền cước hay không mà cũng không sử dụng được.
Trước khi vào chúng tôi đã giao hẹn với Graf, nếu trong vòng hai ngày mà không bắn đạn tín hiệu thì bọn họ tuyệt đối không thể vào, vì vậy có lẽ bây giờ anh cảnh sát mập Graf cũng đang nóng ruột chờ ở ngoài cửa lớn nông trường Sắc trời bên ngoài dần tối, cuối cùng mặt trời màu máu trước đó cũng lặn hẳn Nhưng sau đó chúng tôi thấy chân trời lại dâng lên một vầng trăng đỏ như máu Trước đây chúng tôi đã từng thấy mặt trăng màu máu như vậy rồi, đó là lúc tiểu sư thúc của Chú Lê bày trận pháp tà môn, nhưng so với ánh trăng trước mặt thì có vẻ còn kém hơn rất nhiều.. Tôi thầm cười khổ trong lòng, chẳng lẽ ngay cả ánh trăng ở nước ngoài cũng tròn hơn một chút thật à? Ngay lúc tôi còn đang suy nghĩ lung tung, Đinh Nhất vốn vẫn luôn tựa vào cửa sổ đột nhiên cứng đờ người! Chú họ thấy vậy lập tức đi tới trước cửa sổ nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Đinh Nhất chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Thứ trong hồ máu đang bỏ ra.” Tôi nghe vậy cũng nhanh chóng bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng lập tức cuộn lên cảm giác buồn nôn.. Những cảnh sát đã chết trong hồ máu trước đó giờ đều không mảnh vải che thân, đồng loạt đứng ở ngoài căn nhà, mở trừng đôi mắt như hai cái động đen ngòm nhìn chằm chằm vào trong nhà!