Chương 2541:
Trần Hồng Điệp vốn chuẩn bị giơ súng báng ngắn lên, nhưng lúc này cô ta run rẩy rụt về. Ban đầu cô ta cho rằng Bùi Nguyên Minh là dựa vào Thôi Văn Triết nên mới có thể diễu võ giương oai. Nhưng ngay lúc này, tận sâu trong lòng cô ta lại tuyệt vọng và sụp đổ.
Mà Takei Seiichiro thì ôm mặt mình, lúc này chỉ cảm thấy trên mặt đau nhức từng hồi. Đồng thời, thứ đau đớn còn có tự tôn, kiêu ngạo và tinh thần võ sĩ đạo của anh ta.
Bùi Nguyên Minh rút một chiếc khăn tay ra, chà ngón tay của mình một cách cẩn thận, rồi thản nhiên bảo: “Anh tệ quá”
Ba chữ đơn giản khiến Takei Seiichiro chuẩn bị xốc mạnh lại tinh thần lại một lần nữa xụi lơ trên mặt đất.
Trước đó chưa gặp Bùi Nguyên Minh, Takei Seiichiro đã không đánh giá cao thực lực của anh, cảm thấy cho dù bên cạnh anh có Binh Vương hỗ trợ, thì anh ta vẫn có thể áp chế được. Nhưng bây giờ mới biết, Bùi Nguyên Minh chỉ tùy tiện và một cái đã có thể nghiền áp anh ta. Đảo Quốc Âm Lệ cái gì, nhà Takei cái gì, đại cao thủ cái gì?
Ở trước mặt một cái tát giản dị tự nhiên, vô cùng đơn giản này của Bùi Nguyên Minh, cũng chỉ có thể sụp đổ.
Chỉ là, cho dù trong lòng sụp đổ thì lúc này, Takei Seiichiro vẫn mạnh mẽ chống đỡ bằng một tia kiêu ngạo cuối cùng mà không cúi đầu, sau đó cắn răng, nhìn chằm chằm vào anh và bảo:
“Họ Bùi kia, coi như cậu lợi hại. Nhưng cậu đánh bại tôi thì đã làm sao? Tôi tới Cảng Thành với thân phận là sứ giả của Đảo Quốc, cậu giết tôi, thì làm sao giải thích với cấp trên đây? Cậu làm sao ngăn được miệng lưỡi thiên hạ? Cho nên cậu có lợi hại đến đâu thì cậu cũng không dám giết tôi! Thời buổi này, không phải vũ lực mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm đâu! Họ Bùi kia, thời đại đã thay đổi rồi!”.
“Thật sao?” Bùi Nguyên Minh cười, chậm rãi đi về phía trước: “Nếu anh đã khiêu khích tôi như vậy, nếu không giết anh, vậy chẳng phải tôi sẽ rất mất thể diện hay sao?”
Cảm giác được sát khí trong nụ cười của anh, cả người Trần Hồng Điệp run lên, lúc này, cô ta bấm nhanh một số điện thoại.
“Làm càn!”
Ngay đúng lúc này, một giọng nói mang theo vẻ uy nghiêm vô cùng truyền tới từ phía sau linh đường. Sau đó, chỉ thấy mười mấy nam nữ Đảo Quốc trung niên, tay cầm trường đao, đẩy cửa đi ra. Trên người những người này đều ẩn chứa một loại uy áp đáng sợ, hoàn toàn khác hẳn với một đám ô hợp kia.
Ngay sau đó, một người ông lão mặc kimono, tóc trắng xóa, không giận tự uy, chắp hai tay sau lưng đi tới phía trước.
Thôi Văn Triết nhìn thấy người này, không nhịn được mà hô hấp dồn dập hơn vài phần, muốn chặn trước mặt Bùi Nguyên Minh theo bản năng.
“Ba!” Nhìn thấy ông lão, trên gương mặt của Takei Seiichiro mang theo vẻ xấu hổ.
“Ngài Takei!” Trần Hồng Điệp cũng nhanh chóng đi lên hành lễ, vẻ mặt vui mừng. Giờ khắc này, vẻ mặt của hai người Takei Seiichiro và Trần Hồng Điệp rõ ràng đã thả lỏng vài phần. Gần như đến mức có ông lão này xuất hiện thì tất cả mọi chuyện đều có thể dẹp yên.
Rất dễ nhận thấy, vị này chính là gia chủ của nhà Takei, trưởng lão Đảo Quốc Âm Lệ, đại cao thủ cấp bậc Binh Vương đỉnh cao, Takei Masaki.
Hơn nữa nghe nói thực lực của ông ta chỉ cách Chiến Thần chân chính một chút, thậm chí còn có con át chủ bài có thể bùng phát ra thực lực của cấp bậc Chiến Thần trong nháy mắt.
Nhân vật như vậy đã định trước có khí thế phi phàm. Trong đôi mắt đẹp của Trần Hồng Hậu lại lóe sáng, trong con người đều tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Đại nhân vật như vậy, đại cao thủ như vậy, mới là người mà Trần Hồng Điệp thật lòng hâm mộ. Nếu có cơ hội, cô ta không ngại gả tới Đảo Quốc làm vợ bé. Chỉ đáng tiếc Takei Masaki lại chướng mắt loại dong chi tục phấn như cô ta.
Ông ta phỏng chừng cũng không biết trong lòng Trần Hồng Điệp đang bày trò như vậy. Lúc này, ông ta cũng không để ý đến đứa con trai đang mang vẻ mặt xấu hổ, cũng chẳng quan tâm đến những thi thể đầy đất kia, mà lại híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lạnh lùng.