TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1550: Tôi rốt cuộc là cái gì

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trăng máu trên bầu trời dường như cũng bị trận gió lạ thình lình kéo đi luôn, thay vào đó là một mặt trăng to thoạt nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn.

Khi cảnh sát Graf thấy chúng tôi bắn đạn tín hiệu và vọt vào, anh ta lập tức bị cảnh tượng như địa ngục trước mắt làm sợ đến ngây người..

đặc biệt là những phần tay chân cụt đã bị chém thành mảnh nhỏ, cảnh sát già đời có rất nhiều kinh nghiệm phong phú cũng không kìm nổi, suýt nữa thì nôn ngay tại chỗ.

Martin và nữ pháp y là một trong số ít cảnh sát may mắn sống sót lần này

Trừ việc nữ pháp y bị gãy xương cổ tay ra,2trên cơ bản hai người họ không có vấn đề gì lớn.

Hai người đã tỉnh táo trên đường đi đến bệnh viện, vì vậy, bọn họ làm một vài kiểm tra và chữa trị xong là được về thẳng nhà mà không cần nhập viện

Nhưng tôi thì không may mắn như vậy

Mặc dù tôi đã kết thúc cái tai họa lớn này, nhưng ngay lúc chúng tôi chuẩn bị rời khỏi đây, tôi lại bị ngất không hề báo trước do mất nhiều máu quá.

Lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong bệnh viện..

Chuyện càng làm tôi không chấp nhận nổi là cái tên kia lại không ngủ say như những lần trước, mà là tỉnh táo cảm nhận thế giới này giống như tôi

Theo7lời hắn nói, thật ra hắn vốn chưa từng ngủ say, chỉ là đột nhiên bị mất đi quyền kiểm soát cơ thể này

Bởi vậy hai ngày trước, thật ra hắn luôn lẳng lặng chờ tôi tỉnh lại, như vậy sẽ có người trò chuyện với hắn

Từ hắn, tôi biết được mặc dù lần này hắn không ngủ say như trước kia, nhưng cũng không thể điều khiển thân thể tôi, vì vậy vẫn cần chủ nhân thật sự là tôi tỉnh lại mới được.

Hơn nữa trừ tôi ra, không ai có thể nghe thấy lời hắn nói, hắn giống như người sống trong đầu tôi, cả ngày không ngừng trò chuyện bằng linh hồn với tôi..

Tôi thực sự sợ, nếu cứ kéo dài mình sẽ bị9điện, vì có một người luôn quấy nhiễu cuộc sống của tôi ở trong đầu, không biết sau này ngày tháng như vậy phải sống thế nào đây? Chú họ và mọi người không muốn nói cho tôi có lẽ là sợ tôi có gánh nặng trong lòng, dẫu sao trước đó Mao Khả Ngọc cũng đã cảnh cáo tối..

Nhưng sao họ ngờ được tình huống hiện giờ của tôi? Nếu họ biết tên kia vốn không ngủ say, không biết sẽ có cảm giác thế nào?

Sau khi biết đầu đuôi mọi chuyện, tôi cũng chỉ đành chấp nhận nỗi khổ, nhưng tôi không biết có nên kể chuyện này cho nhóm chú họ không? Thật ra tôi cũng không biết mình đang sợ cái gì? Bởi5vì tôi biết, cho dù họ có biết sự thật thì cũng không thay đổi được điều gì

Nhưng cũng giống như họ lừa tôi, tôi cũng không muốn gia tăng gánh nặng trong lòng họ, dẫu sao thì bây giờ cũng không có cách nào thay đổi được tất cả.

Ngày hôm sau tôi đã có thể xuống giường đi lại, nhưng việc trong đầu có thêm một ý thức làm tôi chưa quen lắm..

Vì không để người khác xem mình là kẻ điên, cho nên lúc nói chuyện cùng tên kia, tôi cố gắng giả vờ mình đang gọi điện thoại.

Lúc xế chiều, tốp Bạch Kiện sang đây thăm tôi, nói là cảnh sát Thụy Sĩ bên này đã không còn vấn đề gì quá lớn, chắc3cũng có thể miễn truy tố với vụ án của Dennis.

Về phần chuyện xảy ra ở nông trường, thiết bị giám sát mà chúng tôi đeo trên người vốn đã quay được bảy tám phần

Mặc dù không thể công khai ra bên ngoài, nhưng nó có thể giúp phủi sạch quan hệ của mấy người chúng tôi với vụ này.

Có lẽ do giữa chúng tôi có chuyện giấu giếm nhau, nên bầu không khí giữa chúng tôi khó tránh khỏi hơi lúng túng

Đúng lúc đó, tôi lại nghe thấy cái tên trong đầu mình nói: “Cậu không định hỏi bọn họ thử xem à? Xem người anh em tốt và chú của cậu có nói sự thật cho cậu biết không? Đến lúc khảo nghiệm tình cảm giữa các người đấy.” Tôi cảm thấy vẻ vui sướng khi người ta gặp họa trong giọng nói của hắn, nên tôi cố gắng đè lại lửa giận trong lòng, cố hết sức không để cho mọi người nhận ra

Chuyện này dù có thể nào cũng chờ đến khi trở về rồi nói, suy cho cùng đây không phải đất nước mình

Tôi chỉ hy vọng trước khi rời khỏi đây đừng xảy ra chuyện gì nữa.

Sau đó Bạch Kiện nói với tôi: “Họ đã bắt đầu bắt tay vào làm thủ tục cho chúng ta về nước, mặc dù còn có một số thủ tục phức tạp phải làm, nhưng trên cơ bản chỉ là trình tự thôi, ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn

Mấy ngày này cậu chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương cho khỏe, đừng để đến lúc vì lý do sức khỏe mà không thể về nước ngay thì phiền đấy.”

Tôi âm thầm cười khổ trong lòng, mỗi ngày tên kia ở trong đầu tôi lải nhà lải nhải, tôi không điên đã tốt lắm rồi, sao còn có thể nghỉ ngơi tốt được? Nếu như có thể, tôi rất muốn để cô y tá cho tôi một mũi thuốc mê, ngủ luôn cho Xong.

Nhưng vừa nhớ tới lần trước, cũng bởi tôi hôn mê nên hắn mới có thể ra ngoài gây rối

Xem ra tôi không thể tùy tiện mất đi ý thức được, nếu không chẳng phải hắn càng ung dung kiểm soát thân thể tôi hay sao? Nghĩ vậy tôi bèn cười và nói với Bạch Kiện: “Yên tâm đi! Chỉ cần anh làm thủ tục xong, chúng ta lập tức lên đường về nhà...”

Sau khi nhìn mấy người họ rời đi, tên kia hơi thất vọng nói: “Sao cậu không hỏi thử: Tôi thật sự muốn xem biểu hiện lừa cậu của bọn họ..

Nhưng cá nhân tôi cảm thấy có lẽ Đinh Nhất sẽ không nói dối, bởi vì trong đầu anh ta dường như không có chức năng này.”

Thật ra tôi cũng cảm thấy chắc chắn Đinh Nhất sẽ không chủ động lừa tôi, dù anh ta có từ chối trả lời tôi thì cũng sẽ không lừa tôi, nếu không anh ta đã không phải là Đinh Nhất

Nghĩ vậy tôi tức giận nói: “Anh có thể im miệng được không! Chúng ta thân lắm hả? Anh nói nhảm nhiều quá đấy...”

Không ngờ, hắn nghe tôi nói vậy cũng không tức giận: “Hết cách, tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu đâu

Nhưng bây giờ cậu là người duy nhất trên đời này nghe được tiếng của tôi, tôi không nói với cậu thì nói với ai? Nếu cậu thật sự không muốn tiếp tục nữa thì nhường thân thế này lại cho tôi đi, tôi đảm bảo sẽ sống xuất sắc hơn cậu, thế nào?”

Tôi nghe vậy thì hừ lạnh: “Ngại quá! Cái anh gọi là xuất sắc tôi cũng đã sớm được biết rồi, thật sự là không có phúc để hưởng! Nếu anh thật sự muốn theo đuổi một cuộc đời kích thích thì có thể tìm thân thể khác

Nếu không được, tôi cũng có thể tìm giúp anh một người có tiền mới chết, thế nào?”

Nghe tôi nói vậy, hắn chợt trở nên im lặng, một lúc lâu sau mới nói lờ mờ: “Trương Tiển Bảo, có phải cậu còn ảo tưởng có thể đuổi được tôi khỏi thân thể này không? Xem ra cậu vẫn chưa rõ tôi rốt cuộc là cái gì nhỉ?”

Đọc truyện chữ Full