*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng chờ một lúc sau tôi phát hiện, máy bay vẫn bay bình thường, xem ra viên đạn kia đã cắm ở chỗ nào đó, không gây hỏng hóc gì cho máy bay.. Sau khi xong việc, tôi quay đầu nhìn về phía chú họ, thấy Bạch Kiện đang mắt trợn tròn miệng há hốc nhìn tôi. Tôi biết một cảnh sát như anh ta rất khó để chấp nhận hành vi vừa rồi của tôi, vì tôi đã bắn chết một người phụ nữ không có năng lực phản kháng Mặc dù lý trí nói với tôi, đáng lẽ tôi cũng phải giống như Bạch Kiện không thể đồng ý với hành động này, nhưng hết lần này đến lần khác trong lòng tôi lại2không hề cảm thấy sai trái, chẳng qua tôi chỉ báo thù rửa hận cho Đinh Nhất. Hoặc là, càng là bởi vì cô ta đã có ý định giết tôi.. Tình hình của Đinh Nhất không lạc quan, sau khi kiểm tra thương thể cho anh ta, lão Triệu nói, ba phát đạn anh ta trúng đều vào chỗ hiểm, nếu như không nhanh chóng lấy đạn ra, sợ rằng Đinh Nhất sẽ chết ở ngay trên máy bay này mất. Tôi nhìn Bạch Kiện, nói: “Máy bay hiện giờ đang bay về đâu?” Nhưng Bạch Kiện lại nhìn khẩu súng trên tay tôi, sau đó lắc đầu: “Anh cũng không biết...” Tôi gật gật đầu, xem ra kết quả cũng không khác so7với tôi dự đoán, tôi cầm súng đi về phía khoang điều khiển của máy bay Bạch Kiện lập tức nói: “Bây giờ trong khoang điều khiển chắc chắn vẫn còn thành viên của nhóm cướp, cậu đi vào sẽ rất nguy hiểm” Tôi dừng lại, sau đó nhìn về phía anh ấy nói rõ từng câu từng chữ: “Chiếc máy bay này nhất định phải hạ cánh xuống sân bay gần nhất, Đinh Nhất không chờ được nữa.” Bạch Kiện sững sờ, anh ấy biết tôi không nói sai, nếu bây giờ liên hệ được với sân bay gần nhất, có lẽ Đinh Nhất vẫn còn hy vọng Tôi thấy anh ấy không nói gì nữa thì xoay người đi về phía khoang điều khiển,9gõ nhẹ lên của một cái Nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì.. Tôi đoán trong đó từ cơ trưởng và cơ phó, nhất định có cả người của Hồ Phàm, người này có lẽ biết điều khiển máy bay, hoặc hắn ngồi ở lái phụ, tóm lại trong đó bây giờ ít nhất có ba người. Nhưng ba người này cực kỳ quan trọng, máy bay có thể hạ cánh an toàn hay không đều phụ thuộc vào ba người này Nếu bây giờ tôi phá cửa đi vào, rất có thể sẽ dẫn đến kết cục đáng sợ nhất, máy bay rơi, người chết hết Lý trí nói với tôi, tôi nên thương lượng với người bên trong trước, thuyết phục thuộc hạ của5Hồ Phàm giao lại quyền điều khiển máy bay Nhưng tôi chỉ dùng có 0,03 giây để cân nhắc lựa chọn này, sau đó nhấc chân đạp cửa phòng điều khiển ra. Bên trong có ba người đàn ông đang trợn mắt há mồm nhìn tôi, trong khoang có cơ trưởng, cơ phó, bên cạnh bọn họ đang có một người đàn ông cầm súng. Ngoài dự tính của tôi, thuộc hạ của Hồ Phàm ở đây lại là người da trắng, hắn thấy tôi phá cửa vào, lập tức đặt súng vào sau gáy cơ trưởng.. Miệng không ngừng luyên thuyên nói một tràng tiếng Đức. Tôi nhức đầu day mi tâm, sau đó quay lại nói với lão Triệu: “Gã cướp máy bay trong này nói3tiếng Đức, anh đến đây dịch cho em đi...” Lão Triệu tạm thời giao Đinh Nhất cho chú họ, hai tay đầy máu đi đến cạnh tôi... Tôi trầm giọng nói với lão Triệu “Anh nói cho hắn biết, Hồ Phàm và đồng bọn của hắn đều đã chết, kế hoạch của bọn chúng coi như đổ bể, nếu bây giờ hắn giơ tay chịu trói, sau khi máy bay hạ cánh em sẽ thả hắn đi!” Sau khi dịch đoạn kia cho ga da trắng nghe, lão Triệu nói lại với tôi: “Hắn nói hắn không tin cậu, hắn nói chúng ta nhất định sẽ giao hắn cho cảnh sát.” Trong lòng tôi rất khó chịu, việc này nhất định phải tốc chiến tốc thắng, tôi quay lại nhìn Đinh Nhất đang hôn mê, sau đó quay đầu nói với lão Triệu: “Chút nữa anh đi theo em, em nói gì anh phải dịch đúng như thế...” Lúc đó lão Triệu vẫn không rõ là tôi muốn làm gì, chỉ mù quáng gật đầu đi theo tôi vào khoang điều khiển Sau khi đi vào, tôi không nói câu gì cầm súng dí thẳng vào đầu cơ phó: “Chúng ta đánh cược xem, ai sợ chết hơn ai? Nếu bây giờ mày giơ tay chịu trói còn có thể sống sót, nếu không hai chúng ta cùng chết.. Hai người này mỗi người chúng ta giữ một người, chúng ta thử xem, là mày giết chết người trong tay mày trước, hay là tao giết người trong tay tao trước!” Lão Triệu đờ mặt dịch lại lời của tôi cho ga da trắng nghe, tên đó lập tức không giữ được bình tĩnh, còn mạnh miệng nói hắn không tin tối dám làm như thế, hắn không tin tôi có gan đùa giỡn với tất cả sinh mạng của mọi người trên chuyến bay này. Tôi cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ hung ác, nói: “Được! Vậy chúng ta thử xem, ông chủ của mày và cả cô ả xinh đẹp kia đều đã bị tao bắn chết, những hành khách khác trên chuyến bay này không có quan hệ gì với tao, sao tao phải quan tâm đến chuyện bọn họ sống hay chết? Bây giờ anh em của tao bị thương, nếu anh ta chết, tao sẽ cho cả cái máy bay này chôn cùng anh ta...” Tôi dí họng súng vào đầu cơ phó, tay đưa vào cò làm bộ muốn bóp cò Trong lúc nhất thời, không khí trong khoang điều khiển căng thẳng đến cực điểm.. Trong lúc tất cả mọi người đều nghĩ là xong rồi, gõ da trắng kia đột nhiên vứt súng xuống sàn, ôm đầu ngồi xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đồ điên! Đúng là đồ điên!” Cuối cùng tên kia bị Bạch Kiện dùng dây buộc đồ trên máy bay trói chặt lại, ném vào một chỗ ngồi trong khoang thương gia Lúc này chúng tôi đã bay vào lãnh thổ Thổ Nhĩ Kỳ, cơ trưởng mới vừa rồi bị dọa một trận chết khiếp đang cấp tốc liên hệ với một sân bay gần nhất, chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp xuống Ankara Lúc tôi và Bạch Kiện đi vào khoang phổ thông, tất cả các hành khách và phi hành đoàn đều đang ngồi ở đó, mặt ai cũng lo lắng Bọn họ thấy tôi và Bạch Kiện đi đến, lập tức đều thở phào nhẹ nhõm, có người còn vui sướng ôm lấy nhau, vui đến phát khóc. Đầu tiên, Bạch Kiện nói mấy câu dặn dò phi hành đoàn, vì chúng tôi đang để thi thể ở trong khoang thương gia, nên trước khi máy bay hạ cánh an toàn, tất cả hành khách phải ngồi lại khoang phổ thông. Thật ra không cần anh ấy nói, tôi cũng tin rằng không ai muốn ở cùng khoang với người chết.. Quay lại khoang thương gia, Bạch Kiện cùng lão Triệu bắt đầu sắp xếp các thi thể vào các chỗ ngồi trên máy bayHiện trường thảm khốc hơn tôi nghĩ, Hồ Phàm cùng hai tên thuộc hạ, còn cả tiếp viên hàng không kia, bốn bộ thi thể đặt cạnh nhau
Bên phía tôi, trừ Đinh Nhất đang bị thương nặng, còn có hai đồng nghiệp của Bạch Kiện đã hy sinh.