TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1563: Dọa trang hà bỏ chạy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ai ngờ lúc này Đinh Nhất và Kim Bảo bên cạnh tôi đột nhiên dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào người đang đi tới.

Kim Bảo còn thỉnh thoảng phát ra tiếng từ từ cảnh cáo, dáng vẻ như gặp kẻ thù, tôi vội kéo chặt dây thừng sợ nó nhảy lên cắn người đó

Nhưng không ngờ Kim Bảo chỉ giả vờ hù dọa, đợi người kia tới gần nó lập tức kẹp đuôi rồi rên ư

Đợi đến khi tôi nhìn rõ khuôn mặt người đi tới thì lập tức hiểu rõ tại sao Kim Bảo lại có hành động đó, hóa ra người đẹp trai phía trước chính là lão hổ ly già Trang Hà..

Đinh Nhất biết người đến là ai, thế là anh ta lạnh lùng dẫn Kim2Bảo đi trước.

Trang Hà đi đến trước mặt tôi, miệng nhếch lên, bảo: “Nghe nói suýt nữa cậu mất mạng ở nước ngoài? Nghe tôi khuyên một câu sau này đừng chạy ra nước ngoài mà cứ thành thật ở trong nước đi.” Tôi nghe thể tức giận hỏi: “Anh đừng nói mấy câu vuốt đuôi kiểu này được không? Lúc tôi chưa đi sang đó tại sao anh không nói trước?” Trang Hà cười ngượng ngùng: “Còn không phải vì tôi quá bận đấy à? Hơn nữa cậu cũng đâu có tìm tôi!”

Tôi nghe xong cực kỳ hiếu kỳ hỏi: “Hả? Nếu như anh muốn ra nước ngoài thì phải lén lút hay là đi máy bay?”

Vậy mà Trang Hà lại lắc đầu nói: “Từ trước tới giờ tôi7không ra nước ngoài bao giờ.” Tôi nghe thấy cũng đúng, đừng nhìn lão hồ ly này có vẻ trẻ tuổi, có khi thật ra bên trong là một lão già khú để, đừng nói là ra nước ngoài, chắc anh ta còn chẳng dám ngồi máy bay

Hơn nữa dù anh ta muốn ngồi thì cũng đâu có chứng minh thư!

Lúc này Trang Hà thấy tôi nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu mà chẳng nói gì thì đi thẳng vào vấn đề: “Cậu tìm tôi có việc gì? Tôi phải chạy từ rất xa tới đây...”

Tôi bèn kéo anh ta tới một chỗ yên tĩnh, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh ta và hỏi: “Anh hãy nói thật cho tôi biết, rốt cuộc thì tôi là ai?”9Trang Hà bị tôi hỏi mà ngạc nhiên, một lát sau mới đột nhiên cười vang, nói: “Trương Tiến Bảo, có phải cậu đập đầu vào cửa không? Hay là ý thức của cậu đã thực sự bị một người khác bên trong nuốt chửng rồi?” Tôi thấy Trang Hà cười ra vẻ ta đây liền biết lão hổ ly này nhất định có chuyện đang giấu tôi, thế là tôi cố ý lạnh lùng nói: “Tôi đã hỏi vấn đề này dĩ nhiên là có nguyên nhân..

Mặc dù anh đã sống mấy ngàn năm nhưng không phải là một ông già hổ đỏ, có một số việc chắc chắn anh còn nhớ rõ chứ?”

Trang Hà nghe xong chớp mắt, nói: “Đó là dĩ nhiên! Trí nhớ của tôi chắc5chắn không có vấn đề, nhưng điều đó có liên quan gì tới một thằng nhóc mới sống hại đến ba mươi năm như cậu?”

Tôi nghe xong thấy khả năng giả vờ ngốc của Trang Hà quả nhiên rất giỏi, thế là tôi tức giận, nói: “Tôi không có sức đâu mà quanh co lòng vòng với anh ở chỗ này, anh hãy nói cho tôi biết có phải anh và tôi đã quen nhau từ trước không?”

Trong nháy mắt Trang Hà trở nên im lặng, một lúc sau anh ta mới hỏi đầy thâm ý: “Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao lại hỏi như thế không?” Tôi suy nghĩ rồi cảm thấy không có gì không thể nói cho anh ta biết, sau đó tôi bèn3kể cho anh ta về giấc mơ quái lạ kia của mình

Vậy mà cái lão hổ ly này nghe xong lại rõ ràng thở phào một cái, tôi biết ngay là không ổn rồi, chắc cái lão này lại muốn thuận mồm bịa chuyện đây.

Y như rằng, chỉ thấy Trang Hà nhanh chóng khôi phục dáng vẻ cười cợt trước đó, rồi nói: “Một giấc mơ mà thôi, làm cho tôi giật cả mình..

Nào, để bản tiên giải đáp giấc mơ cho cậu!” Tiếp theo đó, tôi chẳng hề tin tưởng mỗi một câu mà anh ta nói, quả nhiên..

Thế mà lão hồ ly này dám thao thao bất tuyệt nói về chuyện giải đáp giấc mơ cho tôi? Nghe vào mà tôi thấy đau cả dạ dày

“Được rồi được rồi! Không muốn nói thì thôi, mấy cái mà anh nói, tôi chỉ cần tìm một quyển Chu Công giải mộng thì hiểu hết, cần gì phải hỏi anh?” Tôi tức giận nói thế.

Ai ngờ Trang Hà nghe xong lại vô cùng xem thường: “Chu Công? Tôi cũng biết lão già đó, ông ta đâu có biết giải mã giấc mơ, đây là do người đời sau bịa đặt ra thôi

Giấc mơ của cậu thật ra rất đơn giản, chính là do ngày nghĩ nhiều nên đêm nằm mơ, cậu chắc chắn cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới cô gái tên Hàn Cấn đó cho nên lúc này mới nhìn thấy cô ta trong giấc mơ.”

Tôi dở khóc dở cười nói: “Cái rắm ấy! Vậy còn anh thì sao? Con hỏa hồ ly đó rõ ràng là chân thân của anh, chẳng lẽ ngày nào tôi cũng đều nhớ đến anh chắc?”

Trang Hà nghe xong lại cười gian: “Ai mà biết được? Cậu nhìn tôi đẹp trai thế này, đi tới đâu mà lại chẳng cưa đổ nam nữ già trẻ tới đó chứ?” Tôi cười khẩy: “Thật chưa từng thấy con hồ ly tinh nào không biết xấu hổ như anh...” “Nói chuyện tôn trọng chút đi, ít nhất tôi cũng lớn hơn cậu mấy ngàn tuổi đó!” Trang Hà bất đắc dĩ nói.

Lúc này tôi lại há mồm nói: “Còn chưa biết ai nhiều tuổi hơn so với ai đâu...” Thật ra tôi nói câu này chỉ là buột miệng, nhưng vừa nói ra bỗng nhiên Trang Hà biển sắc mặt, anh ta hốt hoảng hỏi: “Cậu..

Có phải nhớ ra cái gì không?” Tối cười hỏi lại: “Anh đoán xem?”

Trang Hà nuốt nước bọt, rõ ràng hơi khẩn trương, nói: “Cái này..

Không có gì thì tôi đi trước, cậu cũng đừng..

ngày nào cũng suy nghĩ lung tung nữa

Cái đó..

cái đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.” Tên này nói xong thì xoay người đi như chạy trốn.

Tôi nhìn bóng lưng anh ta mà lạnh giọng, nói: “Tốt nhất đừng để tôi tự mình nghĩ ra, nếu không đừng trách tôi trở mặt vô tình mà lột bộ da hổ ly của anh làm khăn lông!”

Từ phản ứng của Trang Hà không khó nhận ra tên này nhất định có chuyện giấu tôi

Nhưng lão hồ ly này rất ranh mãnh, nếu như anh ta thật sự không chịu nói thì tôi cũng không có biện pháp nào

Chỉ tiếc giấc mơ đó lại đứt đoạn giữa chừng, nếu không tôi sẽ dễ dàng lấy được càng nhiều thông tin hữu ích ở bên trong và dùng nó để đoán thân phận của tôi trong giấc mơ

Hiện giờ điều duy nhất có thể khẳng định chính là thân phận của tôi trong giấc mơ đó vô cùng cao quý, bọn họ đều gọi tôi là “Quân thượng”..

Tôi nhớ tới lúc vạn quỷ cùng kêu khóc, hình như còn nghe được âm hồn hổ Minh Vương tới? Chỉ là không biết có phải bọn họ gọi tôi hay không.

Hiện giờ mấy người quen trong giấc mơ, một người không rõ sống hay chết, một người cố ý không nói, vậy chỉ còn lại một Đinh Nhất đã quên hết mọi chuyện từ lâu

Trước đó tôi không nghĩ tới chuyện hỏi anh ta, bởi vì tôi biết có hỏi cũng chẳng được gì

Nhưng đây đã là lần thứ hai anh ta dùng thân phận “Vũ An Hầu” xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nếu như cắn rắn nói đó chỉ là trùng hợp thì khó tránh khỏi quá gượng ép

Thế là tôi tính toán lát nữa về nhà xong phải dò hỏi anh ta xem có ấn tượng gì đặc biệt về “Vũ An Hầu” hay không.

Đọc truyện chữ Full