*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố nhịn đến khi lên sân thượng thì tôi thật sự không chịu nổi nữa, đột nhiên quay đầu lạnh giọng nói với ông ta: “Đủ rồi đó! Thổi gió tà lâu như vậy mà ông không mệt à?” Tên kia bị tôi nói cho ngỡ ngàng, lập tức cứng đờ ra đó, cuối cùng lắp bắp chỉ vào tôi và nói: “Cậu.. Cậu sao lại...” “Cậu cái gì mà cậu? Từ giờ trở đi ông phải ngoan ngoãn lắng nghe, tôi hỏi cái gì ông phải trả lời cái đó!” Giọng tôi cứng rắn Tên kia lập tức hiểu ra là chuyện gì, vội xoay người muốn bỏ chạy, nhưng lúc này Đinh Nhất và Chú Lê đã sớm nhận được tín hiệu của tôi và đang đứng ở phía sau ông ta! Ngay khi ông ta vào thang2máy, tôi đã ngầm bấm gọi vào số điện thoại di động của Chú Lê trong túi áo, cho nên suốt đường đi họ đều nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và tên này Lúc này Chú Lê và Đinh Nhất cũng đã mở mắt âm dương bằng bùa chú, đang âm trầm trừng mắt với âm hồn định chạy trốn. Có thể do thấy một mình tôi thể đơn lực mỏng nên tên kia chợt quay lại nhào về phía tôi Tôi lập tức dịch người sang bên cạnh và nhanh chóng rút dao thép trên người ra Tên kia vừa thấy ánh sáng lạnh tỏa ra xung quanh dao thép của tôi thì bị dọa lùi liên tiếp vài bước về phía sau, nhất thời tiến không được, lùi cũng không xong. “Đừng giãy giụa vô ích! Nếu ông7thành thật trả lời, có lẽ chúng tôi sẽ tha cho ông một con đường sống...” Tôi nhìn chằm chằm vào âm hồn kia bằng cặp mắt lạnh lùng. Âm hồn đó đã bị chúng tôi dọa cho mềm cả chân, ngã phịch mông xuống đất và tự lẩm bẩm: “Tôi biết ngay sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này mà.. Tôi biết ngay mà...” “Ông đã biết mà còn dám làm những việc ác độc đó? Chẳng lẽ ông không muốn chuyển thể đầu thai sao? Vương Kiến Cường...” Chú Lê ở phía sau hỏi với giọng nặng nề. Tên kia sửng sốt, sau đó vội vàng đứng lên nói với Chú Lê: “Tôi cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc mà! Người nhà của tôi không chịu nhận xác tôi về chôn cất, tôi cũng chỉ có9thể lang thang ở đây.. Thời gian dài có vài con ma già nói với tôi, tình huống như của tôi chỉ cần có thể tìm một thế thân là có thể đi đầu thai, cho nên tôi mới.. tôi mới...” “Cho nên ông hại tính mạng của người khác?” Chú Lê lạnh giọng chất vấn ông ta. Nghe vậy, Vương Kiến Cường lập tức thanh minh cho mình: “Nhưng tôi chưa thành công một lần nào mà! Nếu không tôi cũng sẽ không ở lại nơi này! Cầu xin đại sư tha cho tôi một con đường sống, về sau tôi nhất định sẽ yên phận, cũng không dám làm xằng làm bậy nữa!” Tôi thầm nghĩ bụng, tên này nói rõ là nhẹ nhàng, đây mới đúng thật là nói chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác5đó hả? Ác linh giống như Vương Kiến Cường e rằng sẽ không dễ dàng trở nên tốt được Nếu hôm nay chúng tôi tin lời ông ta mà cứ buông tha ông ta như vậy, thì sớm muộn gì bệnh viện này cũng sẽ thật sự xảy ra án mạng Chỉ có điều, Chú Lê luôn không ủng hộ việc giết ma lung tung, chắc có lẽ chú ấy lại phải nghĩ ra cách gì giày vò người ta rồi đây! Lúc này Chú Lê thấy tôi mặt mày u ám nhìn chằm chằm Vương Kiến Cường thì biết tôi đang định bụng chuyện gì, vì thế chú ấy hơi đau đầu nói với tôi: “Chú cũng biết đánh tan âm hồn của ông ta là xong hết mọi chuyện, nhưng cháu có nghĩ tới đó đều là nghiệp3chướng của cháu và chú hay không, sau này xuống Âm Ti đều phải trả giá từng cái một.” Tôi khinh khỉnh đáp: “Thế thì có làm sao? Nghiệp chướng của cháu còn ít chắc? Cháu giết cũng không chỉ một người, huống hồ là một con lệ quỷ? Nếu chú còn lo vụ sau khi chết phải trả giá, vậy khỏi phiền chủ tự mình ra tay, một dao của cháu cũng có thể khiến ông ta tan hồn nát phách rồi!” Vương Kiến Cường vừa nghe tôi muốn đánh tan hồn phách của mình, lập tức liên tục xin tha: “Các người thương hại tôi đi mà! Nếu có thể lựa chọn.. tôi cũng không muốn lưu luyến quên lối về ở chỗ này đâu, tôi cũng muốn đến Âm Ti đầu thai chuyển thể Lúc còn sống tôi đã biết đến cửa quan làm việc khó, chuyện gì cũng phải việc công xử theo phép công Không ngờ sau khi chết vẫn là như vậy...” Hóa ra khi Vương Kiến Cường vừa mới chết, ông ta đã từng đi tìm âm sai dẫn hồn với những con ma khác, kết quả đối phương tra sổ Sinh Tử rồi nói: “Hài cốt của ông chưa được chôn cất, hộ khẩu ở trần gian cũng chưa gach tên, tôi không thể dẫn ông đến địa phủ được.” Vương Kiến Cường cầu xin âm sai kia, hy vọng hắn có thể châm chước một chút Suy cho cùng giờ ông ta đã chết, cũng chẳng quản được chuyện của trần gian Nhưng âm sai kia rất rắn: “Ông cầu xin tôi cũng vô dụng, đây là quy định của bên trên, nếu tôi làm trái với quy định mà đưa ông về, bát cơm của tôi đây cũng khó giữ được.” Về sau Vương Kiến Cường lại bị từ chối vài lần nữa, cuối cùng ông ta đành bất chấp tất cả, khăng khăng muốn tìm một người thế thân xui xẻo cho mình được chuyển thể đầu thai Nghe Vương Kiến Cường nói nhiều như vậy, thật ra ông ta cũng coi như là một kẻ đáng thương, nếu là trước đây tôi chắc chắn đã mềm lòng muốn giúp ông ta! Nhưng hiện giờ lòng tôi lại cứng như đá, tôi sẽ không rải lòng tốt lung tung nữa Vương Kiến Cường thấy tôi không dao động, nên quay đầu tiếp tục cầu xin Chú Lê, hy vọng chú ấy có thể tha cho mình một con đường sống Thật ra tôi biết Chú Lê cũng hơi khó xử, rốt cuộc Vương Kiến Cường này đang thiểu bệnh viện mấy trăm nghìn, nếu người nhà ông ta không muốn trả số tiền này, chắc chắn họ sẽ không chủ động đến đây nhận xác về. Nếu thi thể không được chôn cất, chắc chắn sẽ không có âm sai nào chịu câu hồn phách của ông ta đi Xét đến cùng, mặc kệ là nơi của người sống hay người chết đều phải nói quy tắc.. Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, Chú Lê cảm thấy vẫn phải xuống tay từ chỗ người nhà của Vương Kiến Cường Nếu không trừ việc đánh tan hồn phách của ông ta thì không còn cách nào hay hơn Sau đó Chú Lê hỏi Vương Kiến Cường xem ông ta có biết ngày sinh tháng đẻ của người nào trong nhà mình không? Vương Kiến Cường nhớ lại rồi nói: “Của vợ và con trai tôi đều biết...” Chú Lê hỏi ông ta: “Con trai ông bao nhiêu tuổi?” “14 tuổi.” Chú Lê nói luôn: “Vậy thì lấy của vợ ông đi!”Buổi tối hôm đó, Chú Lê lại thi triển kỹ năng gọi sinh hồn của người sống lần nữa trước mặt tôi, gọi sinh hồn của vợ Vương Kiến Cường tới bằng ngày sinh tháng đẻ của bà ta..
Tôi đoán tối hôm đó sẽ là ác mộng cả đời của người phụ nữ kia. Vợ của Vương Kiến Cường tên Thẩm Nguyệt Phân, là một chị gái hơn bốn mươi tuổi dáng người beo béo Lúc sinh hồn của bà ta vừa mới bị đưa tới thì vẫn còn hơi mờ mịt, nhưng khi bà ta nhìn thấy Vương Kiến Cường thì lại khổ sở vừa khóc vừa nói: “Ông Vương ơi! Ông đừng trách lòng tối tàn nhẫn, tôi cũng không còn cách nào! Ông bảo nhà mình chỉ có chút tiền ấy, tôi còn không có công việc gì chính thức, nếu lấy hết ra chữa bệnh cho ông thì con phải làm sao đây?” Vương Kiến Cường nghe xong thì khóc lóc: “Vợ à, tôi không trách bà, tôi cũng biết bà khó xử.. Nhưng mà bây giờ thi thể của tôi chưa được chôn cất, tôi cũng chỉ có thể bị nhốt mãi ở bệnh viện này.”