*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói thật, trước kia tôi chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng bây giờ tôi không muốn để ý nhiều chuyện như thế Không phải do tôi sợ gặp phải chuyện mình không giải quyết được, chỉ đơn thuần là cảm giác ngại phiền phức thôi Tôi cố ý nói mình bây giờ đang ở xa, không thể quay về ngay được Viên Mục Dã vội hỏi tôi ở đâu? Có phải gặp chuyện phiền toái gì không? Tôi thấy tên nhóc này cũng không tệ, thấy tôi nói đang ở nơi khác không tiện quay về là cậu ta lập tức nghĩ đến việc tối có gặp phải chuyện gì phiền phức không! Thế nên tôi cũng không giấu, kể chuyện của Đàm Lỗi2cho cậu ta nghe. Không ngờ cậu ta lại cười to, nói: “Người anh em, sao chúng ta lại có duyên như thế nhỉ! Tôi cũng vì vụ án này mới gọi điện nhờ anh giúp đấy!” Tôi không nhịn được chửi bậy: “Không phải thằng nhóc cậu bám đít theo dõi tôi đấy chứ! Sao chúng tôi điều tra vụ nào cậu cũng nhận vụ đó thể?!” Giọng Viên Mục Dã trong điện thoại khá đắc ý: “Thế mới nói anh em chúng ta có duyên!” Tôi nói đùa: “Hy vọng không phải là nghiệt duyên!” Một ngày sau.. Viên Mục Dã đến khách sạn chúng tôi ở, nhìn dáng vẻ bôn ba mệt mỏi, chắc cậu ta đã vội vàng chạy thẳng7đến đây! Tôi cười: “Cậu chính là cứu viện cảnh sát ở đây gọi đến à?” Cậu ta cười bất đắc dĩ: “Cũng không còn cách nào khác, vụ án này có quá nhiều điểm bất thường, nếu như tất cả chỉ là những sự kiện ngẫu nhiên thì không nói làm gì, dù sao bây giờ Trung Quốc cũng có vô số vụ án chưa thể giải quyết được Nhưng vụ án này lại có khả năng phát triển thành án liên hoàn, nên cấp trên mới tạm thời điều tôi đến đây.” Xem ra tôi đoán trúng rồi, cảnh sát Chu không muốn nói nhiều với chúng tôi, chỉ sợ là do số người chết trong vụ án này không chỉ9có hai người.. Cho nên trước khi điều tra làm rõ, anh ta cũng không dám nói nhiều với người ngoài, tránh gây hoang mang không cần thiết trong xã hội. Sau đó Viên Mục Dã nói cho chúng tôi biết, tại thời điểm khi chúng tôi đi, vụ án này vẫn chỉ là một vụ án hình sự thông thường, nhưng sau khi cảnh sát truy đuổi anh em họ Trần khắp nơi, thì sự tình đột nhiên diễn ra theo chiều hướng không thể khống chế được nữa. Lúc đó, đội thi công phụ trách phá dỡ nhà ở thôn của Đàm Lỗi đang phá đến nhà của một người họ Hứa, đột nhiên phát hiện một thi thể dưới đống đổ5nát Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát tưởng rằng khi họ phá nhà không cần thận gây chết người, nhưng khi đến kiểm tra mới thấy là một cái xác khô. Cảnh sát yêu cầu đội thi công dừng hết các hoạt động phá dỡ lại, sau đó bọn họ tiếp tục đào bới trong căn nhà kia và phát hiện thêm ba cái xác nữa Trong đó có hai cái xác là của anh em họ Trần mà chúng tôi nhìn thấy hôm trước, còn lại hai thi thể khác đã có dấu hiệu mục nát Sau khi điều tra, hai thi thể này là hai vợ chồng già họ Hứa, là bác trai và bác gái của Vương Hinh. Sau khi kiểm3tra bổn thi thể, pháp y phát hiện vợ chồng họ Hứa là bị siết cổ đến chết, bọn họ chết trước khi xảy ra vụ Đàm Lỗi bị bắt cóc! Còn nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh em họ Trần lại rất kỳ lạ, trên người bọn chúng không hề có ngoại thương, nội tạng cũng không bị tổn thương, ngoại trừ việc thi thể xuất hiện tình trạng mất nước nghiêm trọng ra thì không có điều đáng ngờ nào khác Mặc dù từ tình trạng của bốn bộ thi thể có thể thấy, thời gian anh em họ Trần tử vong có lẽ phải từ trước đó, nhưng căn cứ theo lời khai của Vương Hinh và khi chúng tôi đến cứu Đàm Lỗi thì Trần Thế Phong chắc chắn chưa chết! Sự việc diễn biến theo hướng này làm cảnh sát phải lập tức thẩm vấn lại Vương Hinh Ban đầu Vương Hinh luôn khẳng định mình không biết chuyện gì cả, chỉ đến khi nhìn thấy thi thể của hai bác mình và anh em họ Trần, cô ta mới sợ hãi cuống lên nhanh chóng khai hết chuyện cô ta tham gia vụ bắt cóc cùng với Trần Thế Phong thể nào, giết hai bác mình ra sao. Hóa ra khi bọn chúng có ý định bắt cóc Đàm Lỗi, bèn đến nhà người thân của Vương Hinh để nghe ngóng tình hình của Đàm Lỗi Cũng chính lúc đó bọn chúng phát hiện hai vợ chồng nhà bác của Vương Hinh đều không có ở nhà, mà bọn họ lại vừa được nhận một khoản tiền bồi thường di dời lớn, nên bọn chúng nảy lòng tham Đầu tiên bọn chúng lừa gạt hai người già quay lại nhà cũ, sau đó trói hai người lại, ép họ nói ra mật mã thẻ ngân hàng Nhưng tiếc là phần lớn số tiền kia họ đều đã cho con gái để mua nhà, nên trong tay họ chỉ còn chưa đến ba trăm nghìn tệ. Sau khi Vương Hinh và Trần Thế Phong lấy được tiền tiết kiệm trong ngân hàng của hai vợ chồng già, đã ra tay siết cổ họ đến chết Vương Hinh và Trần Thế Phong tính toán đợi đến khi bọn chúng bắt được Đàm Lỗi, lấy được bảo vật gia truyền của nhà họ Đàm rồi sẽ giết chết Đàm Lỗi, cùng chôn luôn ở bãi đất hoang phía sau thôn với hai vợ chồng họ Hứa kia Nhưng không ngờ giữa chừng bị chúng tôi cản trở, mới khiến kế hoạch của chúng bị rối loạn, nếu không Đàm Lỗi khó mà giữ được tính mạng. Điều khiển cảnh sát nghi ngờ là, trong dạ dày của vợ chồng nhà họ Hứa có phát hiện thức ăn còn chưa tiêu hóa hết, thời gian khi ăn vào chưa quá hai mươi tư tiếng Mà dựa theo mức độ phân hủy trên cơ thể, thì họ chết ít nhất cũng phải một tuần rồi. Cho dù bây giờ là mùa đông, tốc độ phân hủy xác cũng chậm hơn, nhưng không thể có khả năng bên ngoài thi thể đã phân hủy mà thức ăn trong dạ dày lại chưa tiêu hóa hết được? Chẳng lẽ những thức ăn này là ăn vào sau khi đã chết? Còn một điều kỳ quái nữa là, đồ ăn trong dạ dày của vợ chồng họ Hứa giống với đồ ăn phát hiện thấy trong dạ dày của anh em họ Trần, chẳng lẽ anh em họ Trần ăn không hết nên đổ vào bụng người chết? Lúc đó vụ án này có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng vì Vương Hinh đã khai nhận mọi chuyện, nên cảnh sát cho rằng có thể phá án được rồi, còn về phần những điểm đáng ngờ trên bốn bộ thi thể, bọn họ cũng không điều tra ra được nguyên nhân, nên đành chịu. Nhưng chuyện lại không đơn giản như họ nghĩ, nếu chỉ vụ án này đứng độc lập một mình thì bọn họ kết án qua loa thể nào cũng được Nhưng không ngờ hai ngày sau, cảnh sát nhận được tin báo, trong thôn của Đàm Lỗi lại xuất hiện người chết. Chuyện này xảy ra ở thời điểm chúng tôi đến lần trước, gặp mấy người dân đi nhặt gạch cũ về xây chuồng heo.