*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi ông Lan biết toàn bộ chân tướng sự việc, quả nhiên ông ta tức giận đến điên lên. Nếu như giết người không phạm pháp thì ông ta chắc chắn sẽ bóp chết người vợ thiếu thông minh này ngay. Việc đã đến nước này, chân tướng sự việc cũng đã lộ ra hoàn toàn, còn nhà kho ở ngoại ô thành phố trong lời khai của bà Lan đã để không nhiều năm, luôn chỉ có một ông lão lưng còng trông coi. Vốn công ty nhà họ Lan lúc đó mua mảnh đất trống kia về xây thành nhà kho, bọn họ làm vậy vì muốn chuẩn bị trước, chờ sau này khởi động hạng mục mới của công ty. Nhưng mấy năm nay thị trường bất động sản đóng băng, cho nên mảnh3đất kia vẫn mãi chưa động thổ được, nhờ thế mới khiến xác của Viên Lãng đã để ở đó rất lâu rồi mà không ai phát hiện ra. Vì ông Lan muốn để lại chút tình nghĩ vợ chồng, nên để bà Lan tự đến đồn cảnh sát tự thú mọi chuyện... Lúc cảnh sát căn cứ theo vị trí bà Lan miêu tả đã vứt chiếc vali kia, xác Viên Lãng bên trong đã hóa thành một đống xương trắng. Lúc chúng tôi đưa chiếc kính mắt kia đến trước mặt âm hồn Viên Lãng, cậu ta nhanh chóng lấy lại phần ký ức đã mất đi của mình. Cậu ta nhìn cặp kính mà đau lòng nói: “Đây là cặp kính cha mẹ tôi mua cho khi tôi thi lên đại học, lúc đó đây0là loại đắt nhất trong huyện nhỏ của chúng tôi. Qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn không muốn thay chiếc mới... Bởi vì cha tôi đã phải bỏ một tháng tiền lương mới mua được cho tôi.” Chú Lê than nhẹ: “Sống chết có số, cậu cũng đừng quá chấp nhất... Bây giờ cậu đã tìm được ký ức, sớm đi đến Âm Ti báo danh đi.” Viên Lãng nghe xong nét mặt hơi chút chần chừ, do dự một lúc mới nói với chúng tôi: “Tôi có thể gặp lại San San không?” Hóa ra cậu ta vẫn còn nhớ đến San San? Cũng đúng thôi, dù sao bọn họ cũng thực sự yêu thương nhau, chỉ là thân phận bây giờ của bọn họ là âm dương cách biệt, một người là âm hồn chết5không nhắm được mắt, một người còn là thiếu nữ vị thành niên... Cuối cùng sau khi được sự đồng ý của Lan San San, Chú Lê cũng hoàn thành nguyện vọng cuối cùng này của Viên Lãng, chấm một dấu chấm tròn lên đoạn “Tình yêu giữa người và ma” này của bọn họ. Mặc dù chúng tôi không biết cuối cùng Viên Lãng đã nói điều gì với Lan San San, nhưng sau khi chúng tôi tiễn hồn phách Viên Lãng đi, dường như trong thoáng chốc Lan San San đã trưởng thành lên, hiểu được có những thứ vĩnh viễn cũng không thể có được, biết cách buông tay mới là lựa chọn hợp lý nhất. Sau đó tôi nghe Chú Lê nói, ông Lan đã bồi thường một số tiền lớn cho cha mẹ4Viên Lãng, đủ để bọn họ an hưởng tuổi già, có lẽ đây chính là chuyện mà Viên Lãng đã nói với Lan San San... Còn hai ngày nữa là đến Tết, tối và Đinh Nhất thường xuyên bị Chú Lê bắt đi sắm đồ Tết, theo lời chú ấy nói thì là: “Thân phận của chú không thích hợp đi dạo siêu thị...” Tên nhóc Đàm Lỗi muốn đi cùng chúng tôi, nhưng lại bị Chú Lê gọi về làm việc. Mỗi lần như thể tôi đều ghen tức, cảm khái nói: “Nhìn xem! Nhìn xem! Đây chính là đãi ngộ dành cho đệ tử chân truyền đấy!” Đinh Nhất cười xấu xa: “Bây giờ cậu nhập môn cũng không muộn, phải không tam sư đệ!” “Cút!” Tôi cười mắng Đã cuối năm rồi, đi ra đường như9đang đi giữa biển người đông đúc, nhìn đâu cũng thấy lấp ló đầu đen, đặc biệt là trong siêu thị... hàng ngũ xếp hàng thanh toán dài ngoằng, cứ như lấy đồ ở đây không cần trả tiền vậy. Tôi cùng với Đinh Nhất đau khổ đi mua đầy đủ đồ Tết trong danh sách của Chú Lê, sau đó xách túi to túi nhỏ “thịt cá” là mạch đi ra bãi đỗ xe. Nhưng lúc chúng tôi đến cạnh xe, vừa đúng lúc đi thoáng qua một người đàn ông... Đinh Nhất luôn nhạy bén đột nhiên nhướng mày, tôi vội thì thầm hỏi anh ta: “Sao thế?” Đinh Nhất quay người nhìn thoáng qua bóng lưng của người đàn ông kia, sau đó mới nói với tôi: “Người đàn ông kia có vấn đề.” Tôi cũng quay lại nhìn theo người đàn ông vừa đi qua, thấy người đó đang đi theo hướng ra khỏi bãi đỗ xe, trên tay còn xách theo hai cái túi màu đỏ... Nhìn qua không khác gì những người đến đây sắm đồ Tết. Đinh Nhất mở cửa xe, bỏ hết đồ vào trong xe rồi nói với tôi: “Cậu chờ ở đây, tôi qua đó xem thế nào.” Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ vào trong xe ngồi chờ, tuyệt đối không đi tham gia náo nhiệt. Nhưng không biết vì sao, bây giờ tôi luôn thích tham gia vào mấy chuyện ầm ĩ, không chỉ chuyện lớn nhỏ, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời chứ? Tôi cũng vội vàng ném hết đồ trong tay vào xe, sau đó khóa kĩ cửa xe rồi một mạch đuổi theo Đinh Nhất: “Trên người anh ta có thứ gì sao?” Đinh Nhất trầm giọng nói: “Xăng... mặc dù anh ta đã bịt rất chặt, nhưng tôi có thể ngửi được thứ trong hai túi vải màu đỏ anh ta xách là hai bình xăng lớn.” Tôi nghe anh ta nói xong cũng cảm thấy chắc chắn có vấn đề. Bây giờ trạm xăng dầu sẽ không tùy tiện bán xăng cho khách mua chai, người đàn ông này đột nhiên mang một lượng lớn xăng như thể đi trên đường, nhất định là rất khả nghi. Thể là hai chúng tôi một trước một sau đi theo người đàn ông kia ra khỏi bãi đỗ xe của siêu thị, đi đến đường lớn đang tấp nập người qua lại. Hành vi của người đàn ông kia cũng rất khả nghi, đầu tiên anh ta cầm theo hai túi màu đỏ đi đến một nơi đông đúc người qua lại, nhưng sau đó dường như lại cảm thấy nơi này chưa thích hợp lại tiếp tục cầm đồ đi tìm nơi khác. “Anh ta tìm cái gì thế?” Tôi nghi hoặc hỏi. Giọng Đinh Nhất lạnh lùng nói: “Anh ta đang tìm chỗ để ra tay...” “Không thể nào! Anh ta muốn tự tử sao?” Tôi giật mình nói. Đinh Nhất hừ lạnh: “Bây giờ người chán sống đầy ra đấy!”