*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có điều không gian bên trong xe buýt khá chật, mấy cảnh sát vừa định xông lên đã bị gã đàn ông kia quát lớn: “Ai dám đi lên tao sẽ châm lửa ngay!” Mấy cảnh sát cân nhắc đến an toàn của những người còn lại trên xe, không còn cách nào khác đành phải tạm thời lui xuống, sau đó tranh thủ tìm chuyên gia đàm phán với nghi phạm. Không ngờ tên này không hề nể nang ai, cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến chuyện bước lên xe, nếu không gã sẽ châm lửa ngay lập tức! Tôi thấy gã ta không châm lửa ngay, hiển nhiên là gã vốn không hề chắc chắn muốn làm chuyện này, hoặc có thể nói trong lòng gã ít nhiều vẫn còn sợ hãi. Dù sao đây cũng là tự thiêu, chỉ tưởng tượng thôi cũng biết cảm3giác không dễ chịu gì... Nghĩ vậy, tôi kiên nhẫn nói chuyện với gã: “Anh nói xem, sao anh phải khổ như thế chứ? Tục ngữ có câu, còn sống vẫn tốt hơn là chết... Hơn nữa! Anh chết thế này cũng không tốt đẹp gì! Đúng là chết không yên lành đấy?” Gã ta kích động nói: “Mày thì biết cái gì? Cái tao muốn chính là để bọn chúng biết tao chết không yên! Tao muốn tất cả bọn chúng đều biết tao bị chúng ép chết!” Tôi gật gù: “À! Vậy thì tôi hiểu rồi, anh muốn thông qua cái chết của mình để tạo dư luận trong xã hội, khiến cho tất cả mọi người đều biết anh bị ép buộc đúng không?” Gã đàn ông kia phẫn nộ nói: “Đúng! Dù tao có chết cũng không để bọn nó được lợi!” Tôi lắc đầu: “Nếu như đây0là chuyện mà anh muốn làm nhất... Vậy thì bây giờ anh càng không thể chết!” “Vì sao?” “Anh thử nghĩ xem? Nếu như bây giờ anh châm lửa thiêu chết mình và những người khác... Rất chính xác, chuyện này nhất định sẽ bùng nổ, sáng sớm ngày mai cả nước sẽ đều biết tin. Đồng thời có thể tính chất sự việc sẽ trở nên vô cùng ác liệt, anh cho rằng các ban ngành liên quan sẽ công bố chi tiết tình huống thật của anh sao? Không đâu! Đến lúc đó anh sẽ chỉ là một phần tử tội phạm gây nguy hại cho an ninh công cộng mà thôi, thứ anh muốn truyền đạt đến công chúng cũng không thể thực hiện được! Cho nên tôi khuyên anh hãy suy nghĩ cho kĩ, hiện giờ có phải là thời điểm chết tốt nhất của anh không?” Tôi5rất đường hoàng đứng nói hươu nói vượn. Nhưng gã đàn ông kia lại sững sờ hỏi tôi: “Vậy khi nào mới là thời gian tốt nhất?” Lúc này Đinh Nhất thấy tôi đã làm gã đàn ông kia lung lay thì định lao đến giằng lấy chiếc bật lửa trong tay gã ta, nhưng tôi nháy mắt ra hiệu với anh ta, để anh ta đừng hành động vội vàng thiếu suy nghĩ, vì không ai biết trên người gã có còn chiếc bật lửa nào khác hay không... Tôi nghĩ một lát, sau đó nói với gã đàn ông kia: “Ngạn ngữ có câu, không cần quân mà vẫn đánh thắng, có nghĩa là không cần hy sinh người nào cũng giải quyết được vấn đề, vậy thì tại sao phải giải quyết nó với cái giá bi thảm nhất?” Gã đàn ông vẫn không hiểu nên hỏi lại: “Mày có ý4gì?” Tôi thấy gã đã cắn câu, bèn tiếp tục nói: “Hiện nay internet phát triển như thế, có chuyện gì mà anh không thể giải quyết được thì cứ lên mạng xin giúp đỡ! Tôi chắc chắn dân mạng sẽ bằng lòng giúp đỡ chuyện này!”. Gã đàn ông kia hừ lạnh, bảo: “Tao còn tưởng mày nghĩ ra cách gì hay chứ? Đương nhiên là tao đã thử cách đó rồi, nhưng không được bao lâu đã bị xóa đi, tao cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... Những kẻ kia đều có thể lực, tạo có nói trên mạng cũng không được gì!” Tôi khẽ cười, nói: “Đó là do anh chọn không đúng cách, anh nghĩ xem, bây giờ có rất nhiều phần mềm có thể phát video trực tiếp, nếu không để tối mở thử một cái cho anh xem, sau đó anh nói9chuyện bất công của mình cho mọi người nghe, tôi cam đoan ban ngành chính phủ sẽ giải oan cho anh! Thế nào?” “Có thể trực tiếp à?” Gã đàn ông kia nói với vẻ không quá tin tưởng. Tôi rất chân thành gật đầu: “Đương nhiên, bây giờ tôi có thể mở luôn cho anh xem, nhưng trước hết anh phải thả đứa bé này ra đã, nếu không dân mạng nhìn thấy anh đang bắt cóc con tin sẽ không tin anh đâu.” Không ngờ gã đàn ông kia lại ôm chặt đứa bé hơn và nói: “Chuyện đấy thì không được, nếu không có con tin, cảnh sát sẽ bắt tao ngay! Mày nghĩ tao ngu hả?” Tôi bị hắn chọc cười, bèn tức giận nói: “Anh cho rằng mình sắc bén lắm à? Thế này đi, tôi sẽ đổi chỗ với đứa bé này, trong quá trình phát sóng trực tiếp tới sẽ làm chứng cho anh, chứng minh anh thực sự là bị ép buộc mới làm như vậy, thế nào?” Gã đàn ông kia rõ ràng đã bị tôi thuyết phục... nhưng Đinh Nhất lại lạnh mặt nói với tôi: “Sao làm thế được? Như thế quá nguy hiểm, nếu nhất định phải có con tin thì để tôi làm!”. Tôi sợ lời của Đinh Nhất ảnh hưởng đến gã kia, bèn cố gắng vừa ra hiệu với anh ta vừa nói: “Không sao đâu, anh này là người hiểu chuyện, anh ta chỉ cần giải quyết được chuyện của mình thì sẽ không chủ động đả thương người khác! Tôi tin anh ta làm thế này là do bị ép buộc!” Gã đàn ông kia nghe tôi nói cũng hơi lung lay, gã đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn quyết định để tôi và cậu bé kia đổi chỗ cho nhau, vì gã cũng có thể nhận ra Đinh Nhất không phải là một người hiền lành, cho nên chọn tôi vẫn an toàn hon. Sau đó tôi mở bừa một app trực tiếp, chậm rãi đến gần gã đàn ông đó và nói: “Anh này, bây giờ tôi đi đến chỗ anh, anh thả cậu bé ra nhé!” Gã đàn ông suy nghĩ rồi bảo: “Được, vậy cậu nhặt chai xăng trên đất, đổ lên người mình trước đi...” Đinh Nhất nghe thể lập tức ngăn cản, nhất quyết không đồng ý để tôi đi qua. Tôi biết chuyện này không thể do dự, nên thì thầm nói với anh ta: “Yên tâm đi! Tôi tự biết nên đối phó thế nào, cứ cứu cậu bé ra trước đã...” Đinh Nhất thấy không khuyên nổi tôi, đành nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa trên tay gã đàn ông kia... Đó là một chiếc bật lửa dùng dầu, nắp bên trên đã bị rơi mất, cho nên dù là rơi xuống đất cũng sẽ không bị dập tắt. Bởi vậy Đinh Nhật mới khẩn trương như thế, sợ gã ta sơ ý một cái làm rơi bật lửa thì coi như tất cả đều xong đời. Sau đó tôi làm theo lời gã đàn ông, cầm bình xăng chỉ còn một nửa đang đổ trên đất xối lung tung lên người, sau đó đi đến cạnh gã ta...