*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đinh Nhất? Đàm Lỗi!” Bởi vì sợ đánh thức Chú Lê cho nên tôi nhỏ giọng gọi bọn họ, thế nhưng chẳng có một ai trong ba tên này đáp lời tôi Trong lúc tôi đang buồn bực tự hỏi chẳng lẽ ba tên này chen vào một phòng ngủ rồi, vậy mà cửa sân đột nhiên “két” một tiếng bị đẩy ra, một luồng khí lạnh từ từ thổi tới Tôi thấy thế vội ngừng lại sau đó đưa tay sờ con dao thép ở ống quần Nhưng sờ một cái mới phát hiện lúc nãy khi đi ngủ tôi đã đặt nó dưới gối, vừa rồi đi ra gấp nên không mang theo Hơn nữa tôi không thể nào ngờ được ở trong nhà Chú Lê mà cũng có thể gặp nguy hiểm? Ai ngờ chờ một lúc lâu mà không thấy ngoài cửa có vật gì tiến vào, thế3là tôi nhìn xung quanh một chút, sau đó nhặt một cục gạch ở chậu hoa bên cạnh lên rồi bước nhanh ra ngoài.. Tôi muốn nhìn xem ngoài cửa là thứ gì mà dám đến đây tác quái vào tết nhất thế này? Sau khi tôi đi ra ngoài thì phát hiện không có một ai, chắc do lúc này đã là hai, ba giờ đêm.. Bởi vì mùa đông năm nay khá ấm, nhiệt độ không khí bên ngoài đã tăng trở lại từ lâu cho nên lúc này ở bên ngoài không những không cảm thấy lạnh mà ngược lại dường như cảm giác trong không khí có một ít hơi nước khiến cho người ta cảm giác như mùa đông ở miền Nam. Tôi cầm cục gạch đứng ở cửa nhìn xung quanh một lúc mà không phát hiện yêu vật xuất hiện, nhưng tôi biết nó0nhất định ở gần đây.. Đột nhiên đường phố vừa rồi còn rất yên bình chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một lớp sương mù và rất nhanh nó trở nên đậm đặc, sau đó nó từ từ thổi về hướng tôi Là phúc thì không phải họa cho nên chuyện gì muốn tới thì nó sẽ tới, có sợ cũng vô ích, thế là tôi dùng sức nắm chặt cục gạch rồi nghĩ mặc kệ đối phương là yêu quái gì thì cứ cho một viên gạch trước rồi tính! Nhưng tôi không ngờ được là khi đám sương mù quái dị này tan ra thì cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến đổi, ngõ nhỏ vốn nên xuất hiện trước mặt tôi thì giờ biến mất không thấy Thay vào đó là một bệ đá có hình dáng quái dị, mà bên rìa bệ đá có một5lão già tóc trắng xóa đang ngồi. Ông già này từ từ quay đầu về phía tôi, một khuôn mặt hơi quen thuộc đập vào mắt tôi.. Là lão? Đây chẳng phải lão già tóc trắng cầm “bát xương sợ” mà lúc trước tôi nhìn thấy hay sao? Biết là lão cầm cái “Bát xương sọ” đắc ý trước mặt tôi là không có ý tốt lành gì, chỉ là tôi không ngờ lão dám trực tiếp đến nhà chúng tôi quấy rối! Xem ra lão khá tự tin với bản lĩnh của mình? Ngay tại lúc tối trừng mắt nhìn lão già tóc trắng chờ lão ta xuất chiêu gì thì thấy lão cười gian rồi cầm chiếc bát đưa lên bệ đá múc một chút, sau đó quay đầu làm một động tác cạn ly với tôi. Tôi thấy thế thì mắng thầm trong lòng, cái lão già4khốn nạn này không phải muốn uống haily với tôi đấy chứ? Sau đó tôi thấy lão thật sự há miệng uống ừng ực thứ đựng trong chiếc bát.. Tôi nhìn lão già rồi lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc thì ông là ai?” Lão già tóc trắng nghe thể mỉm cười nói: “Trương Tiến Bảo, dạo này vẫn khỏe chứ?” Tôi nghe mà trong lòng căng thẳng, lão già này biết tôi là ai, xem ra đúng là lão đến mà có chuẩn bị.. Nhưng mà người biết tên tôi cũng rất nhiều nên điều này không đại biểu cho cái gì! Thấy tôi nhìn chằm chằm mà không lên tiếng, lão già vẫy tay với tôi nói: “Tới đây, lão phu mời cậu uống chút đồ tốt...” Nói xong lão ta quay lại sau lưng múc một chút rồi há miệng uống một ngụm to. Tôi hơi kiêng kị đối với9bệ đá bốc lên tà khí sau lưng lão già đó, không dám tùy tiện tiến lên, ai mà biết ở đó có cạm bẫy đang chờ tôi chui vào hay không? Lão già thấy tôi không phản ứng liền cười to nói: “Xem ra Trương Tiến Bảo giống với lời đồn trong truyền thuyết.. chỉ là một thằng hèn!” Tôi nghe thể thì cười lạnh: “Phép khích tướng đối với tuổi như tôi bây giờ đã vô dụng, cuối cùng thì ông là thứ gì? Năm mới không ngoan ngoãn ở nhà mà ra đây dọa người là không tốt đâu.” Lão già nghe xong sắc mặt lập tức biến thành khó coi, lão lạnh lùng nói: “Nể mày là bạn bè với con gái tạo nên tao mới khách sáo thế này, nếu không mày làm hỏng chuyện tốt của tao hai lần.. thì đã bị tao nghiền xương thành tro từ lâu rồi.” Tôi bị câu nói này làm cho buồn cười: “Ông già à, sao đầu năm mới ông lại nhận người thân lung tung thể? Số bạn khác giới của cuộc đời tôi có thể đếm được bằng năm đầu ngón tay, không biết ai trong số đó là con gái của ông vậy?” Lão già trầm giọng nói: “Hàn Cẩn...” Tôi sững sờ, nhưng rồi lập tức cười to hơn: “Theo như tôi được biết thì cha của Hàn Cẩn đã chết từ tám trăm năm trước rồi, rốt cuộc ông chui từ xó nào ra để nhận người thân lung tung thế: Hơn nữa muốn nhận người thân cũng không nên tới tìm tôi chứ?” Lão già nghe tôi nói như thế rấu ria đều tức đến trợn ngược, lão ta nói bằng giọng âm trầm: “Tao là Hàn Thái Long, cha nuôi của Hàn Cẩn...” Tôi nghe xong lập tức nghĩ thẩm trong lòng hóa ra thật sự có người tên là Hàn Thái Long, nhớ lại trước kia tôi từng thấy Hàn Thái Long trong trí nhớ tàn hồn của một thành viên tập đoàn Thái Long đã chết, nhưng khi đó lão ta chỉ là một người đàn ông trung niên chứ không phải dáng vẻ như hiện giờ “ông có quan hệ thế nào với tập đoàn Thái Long? Mao Khả Ngọc không phải đã nói người sáng lập tập đoàn Thái Long là một người Đức à?” Tôi lạnh lùng chất vấn. Hàn Thái Long thấy cuối cùng tôi cũng có hứng thú với lão ta nên cười khẽ, nói: “Tao là lãnh đạo người Hoa duy nhất trong tập đoàn, tên của tập đoàn là lấy tên của tao để đặt, mày nói xem tao và tập đoàn Thái Long có quan hệ thế nào?” Tôi cười lạnh: “Xem ra ông chính là một trong số ít những lão già vẫn chưa chết, nghe nói mấy người khác đều đã chết rồi mà tại sao ông vẫn còn sống thế?” Hàn Thái Long đắc ý nói “Bởi vì tao không giống với chúng nó!”. Tôi không khách sáo nói: “Có cái gì không giống? Còn không phải là lão quái vật nên chết mà vẫn chưa chết..” Vừa nghĩ tới Hàn Cẩn thì trong lòng tôi chợt nhảy lên, tôi hỏi: “Có phải Hàn Cẩn bị ông hại chết không?” Hàn Thái Long cười lạnh: “Mạng của nó vốn là do tao bố thí, không nghĩ cách cảm ơn tập đoàn mà còn muốn rời đi? Kết cục sau cùng của nó chính là do tạo nể tình cha con nên mới cho nó ra đi vui sướng!” “Mẹ mày đi ăn c*t đi!” Tôi tức giận chửi.