*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tình trạng của đám người đang điên cuồng quỳ lạy người kia, giống như người đó có thể thực hiện được tất cả mọi nguyện vọng của họ vậy. Bạch Kiện xem tivi thì rất kinh ngạc nói: “Đây là chương trình truyền hình thực tế gì vậy? Như vậy cũng quá nhỉ?” Tôi yếu ớt nói: “Chớ có nghĩ xấu về truyền hình như vậy được không? Đây không phải là chương trình thực tế gì cả...” Sở dĩ tôi nói như vậy, bởi vì tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên màn hình, đó là người vừa mới ngăn chúng tôi lại - chẳng phải là bí thư Tống Phú Quý thì là ai? Lúc này, hình ảnh đột nhiên lại thay đổi, một cái tượng3đồng được phóng to xuất hiện trên màn ảnh, mà quanh thân tương đồng lúc này tản ra một ánh sáng màu đỏ quái dị “Đây chẳng phải là tượng đồng song thân sao?” Bạch Kiện chỉ tivi nói Lúc này tôi biết vì sao lúc trước bà chủ quán kia lại nhìn chằm chằm vào tivi mất hồn, xem ra bà ấy đang thưởng thức tiết mục tivi “tự chế” của thôn họ Khi tôi thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên quanh thân Tà phật, đột nhiên trong lòng nảy sinh một cảm giác khác thường, ngay lập tức không thể nào dời tầm mắt đi, dường như cặp mắt bị hút chặt lên màn hình tivi.May mà Đinh Nhất nhìn ra điểm không đúng, nên vội vàng ngắt nguồn0điện của tivi, ánh sáng đỏ trong phòng biến mất trong nháy mắt.. Tôi cảm thấy tạm ổn, nhưng Bạch Kiện dường như bị mất hồn một chút Tôi thấy tivi cũng đã bị tắt đi, nhưng anh ta vẫn nhìn chăm chăm vào tivi không nhúc nhích thì thầm cảm thấy có chuyện xấu Vì vậy tôi vội vàng vào phòng vệ sinh bưng ra một chậu nước lạnh tạt vào mặt anh ta, để anh ta tỉnh táo lại. Khi tôi đặt chậu nước xuống, Bạch Kiện đã tỉnh táo hơn, thấy tôi tạt anh ta ướt nhẹp, còn tức giận nói: “Cậu tạt nước vào mặt tôi làm gì hả?” Tối nghe anh ta chất vấn thì giận quá bật cười: “Anh cũng còn mặt mũi nói nữa, nếu không5phải tôi tạt nước vào mặt anh, anh đã là tín đồ của tà phật song thân rồi.” Nghe tôi nói vậy, Bạch Kiện cũng cảm thấy ngay lúc anh ta thấy tà phật song thân trên tivi, mắt anh ta lập tức không thể dời đi được, bây giờ ngẫm lại đúng là nghĩ đến mà sợ hãi. Qua một trận hù dọa như vậy, tôi và Bạch Kiện hoàn toàn không còn buồn ngủ gì nữa, trợn mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.. Tính thời gian thì cũng đã đến lúc trời sáng Nhưng bên ngoài không có dấu hiệu gì là sắp sáng... “Hôm nay chỉ sợ là trời sẽ không sáng, chúng ta đã rơi vào cái bẫy của Hàn Thái Long, chắc chắn lão sẽ nhanh chóng xuất4hiện...” Đinh Nhất thấp giọng nói Sắc mặt tôi u ám nói: “Không biết lão già này tốn bao nhiêu sức lực thiết kế tấm lưới lớn như vậy với mục đích gì?” “Đúng vậy.. Rốt cuộc là tại sao vậy nhỉ?” Đinh Nhất lẩm bẩm, sau đó mặt mày nặng nề nói: “Là vì cậu.” Tôi hơi kinh ngạc: “Vì tôi?” Đinh Nhất gật đầu: “Cậu nghĩ đi Lão là cha nuôi của Hàn Cẩn, lại là một trong những bô lão cấp cao trong tập đoàn Thái Long Bây giờ Hàn Cẩn đã chết, tập đoàn Thái Long đã bị diệt, mà mỗi một việc trong đó cũng đều có liên quan đến cậu còn gì?” “Cho nên lão làm ra nhiều chuyện như vậy vì tìm Tiến Bảo báo thù?” Sắc mặt9Bạch Kiện căng thẳng. Đinh Nhất thở dài nói: “Trừ chuyện này ra, tôi không nghĩ ra được lão về nước để làm gì...” Đúng vậy.. Nếu Hàn Thái Long là tàn dư cuối cùng của tập đoàn Thái Long, mà lão biết rõ tập đoàn đã không còn hy vọng gì nữa rồi, vậy thời gian còn lại đơn giản lão muốn làm hai việc: một là kéo dài tuổi thọ cho mình, thứ hai là nghĩ cách trả thù tối Bây giờ lão hợp hai chuyện làm một, chắc mức độ điên cuồng của lão đã đạt tới đỉnh điểm “Bây giờ chúng ta đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài, lại không có cách nào ra khỏi thôn này Với thủ đoạn của Hàn Thái Long.. Nếu sư phụ không ở đây, tôi và cậu chưa chắc đã là đối thủ của lão.” Đinh Nhất thấp giọng nói Tôi nghĩ thầm, anh nói hàm súc quá rồi, cái gì gọi là chưa chắc? Chẳng phải rõ ràng không phải là đối thủ của lão ta sao? Chắc hẳn Hàn Thái Long biết điều này, cho nên mới trăm phương ngàn kế lừa tôi đến thôn Quang Thủy. Lúc này biểu cảm của Bạch Kiện rất nặng nề, anh ta lấy khẩu súng sau lưng ra, lên đạn, rồi mở chốt an toàn và nói với chúng tôi: “Không sao! Nói thế nào thì anh cũng là cảnh sát nhân dân, lát nữa nếu có nguy hiểm gì thì cứ để anh chịu trách nhiệm...” Tôi thấy vậy thì đè nhẹ khẩu súng trong tay anh ta xuống, sau đó cười nói: “Trưởng phòng sạch, vũ khí có sức sát thương lớn thế này anh nên để trong túi quần, đợi đến thời khắc mấu chốt cuối cùng để bảo toàn tính mạng hãy lấy ra nhé!” Bạch Kiện thấy cũng phải, vì vậy anh ta lại khóa chốt khẩu súng lục rồi bỏ vào bao sủng sau lưng Thật ra tôi thấy, đối phó với nhân vật cực kỳ nguy hiểm như Hàn Thái Long, tác dụng của súng lục ắt hẳn là không lớn.. Nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng bảo toàn tính mạng Hơn nữa, nếu để Hàn Thái Long biết trước là trong tay chúng tôi có súng, không biết còn dùng cách gian xảo gì nữa để đối phó chúng tôi, cho nên bây giờ chúng tôi giấu đi một chút thực lực vẫn tốt hơn Trong lúc chúng tôi đang thương lượng xem bước tiếp theo nên làm gì, thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, giống như cùng một lúc có rất nhiều người cãi cọ ẩmi... Tôi quay sang nhìn hai người còn lại nói: “Cái gì phải tới cũng đã tới, là phúc thì không phải là họa! Chúng ta ra ngoài xem thử!” Khi ba chúng tôi đi tới trụ sở của thôn, nhìn thấy một đám già trẻ trai gái thôn Quang Thủy, từng người bọn họ đều đang trưng chúng tôi, mặt không cảm xúc Cầm đầu bọn họ là bí thư Tống Phú Quý, nhưng hiện giờ trên mặt ông ta không còn nụ cười giả tạo nữa...Cặp mắt Tống Phú Quý đờ đẫn, giọng nói máy móc: “Đồng chí cảnh sát, các vị may mắn trở thành tế phẩm cho vị thần của chúng tôi, tôi khuyên các vị không nên chống cự vô ích, bây giờ hãy lập tức theo chúng tôi tới dàn tế.” Bạch Kiến nghe vậy thì hừ lạnh nói: “Thế còn bốn nhân viên tổ điều tra? Bọn họ ở đâu?”
Không ngờ Tổng Phú Quý nghe không hiểu lời Bạch Kiện, ông ta lại lặp lại lần nữa những lời vừa nói Tôi nói nhỏ với Bạch Kiện: “Đừng nói nhảm với ông ta nữa, những người này đã bị mê hoặc tâm trí, chúng ta không thể nói lý lẽ với bọn họ được, trước tiên hãy đi theo họ đến dàn tế xem là chuyện thế nào đã...”