*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra thì không cần quay đầu lại tôi cũng biết sau lưng mình không có thứ gì đe dọa tôi được, bởi từ đầu đến cuối Đinh Nhất đều theo sau bảo vệ tối. Hàn Thái Long thấy hai thôn dân kia không thể ngăn cản tôi, mà tôi thì ngược lại càng đến gần lão, vì vậy lão lại vung tay lên, gọi thêm nhiều người dân hơn ra khỏi hồ máu.. Sau đó Bạch Kiện cũng gia nhập cùng Đinh Nhất, giúp tôi chặn lại những người dân chen chúc phía sau. Tôi thừa dịp này, chạy vội tới gần Hàn Thái Long Với tuổi tác và sức lực của lão, nếu lấy cứng đối cứng chắc chắn không phải là đối thủ của tôi Quả nhiên, Hàn Thái Long thấy những người dân tạm thời đều bị Đinh Nhất và Bạch Kiện chặn lại thì lão lập tức quay đầu muốn bỏ3chạy, nhưng sao tôi để cho lão có cơ hội được? Tôi đạp một cái ngay đầu gối của lão, làm lão ngã xuống đất. Thật ra một đá này của tôi cũng chưa dùng hết sức lực, nhưng do góc ngã của Hàn Thái Long nên cú ngã này hơi đau Sau khi bò dậy được thì miệng lão đã đầy máu, tôi đoán là răng cửa bị đập gãy rồi.. Tôi nói rất hả hê: “Mày nói xem, mày làm một người bình thường không phải tốt sao? Với tuổi tác của mày thì có lẽ đã phải có cháu trai rồi, nhưng mày lại làm những chuyện thất đức để phải đoạn tử tuyệt tôn.” Hàn Thái Long cũng không phải nhân vật bình thường, lão bò dậy lấy tay lau máu ở khóe miệng và nói: “Trương Tiến Bảo, trong mắt tao thì mày chỉ là đứa trẻ ranh, nếu không0phải nhìn trúng số mệnh kỳ lạ của mày, mày lại cũng có chút bản lĩnh, thì ban đầu tạo đã làm thịt mày rồi Mày có biết đã bao nhiêu lần tập đoàn đưa kế hoạch giết mày ra để bàn bạc, nhưng cuối cùng đều từ bỏ không? Mày cho là ai đã bảo họ làm vậy? Mấy người Đức kia cuối cùng đều nghe theo đề nghị của tạo nên mới giữ mày lại đến bây giờ.. Tao vốn tưởng rằng cuối cùng mày có thể làm việc cho bọn tao, nhưng kết quả ngàn tính vạn tính lại không ngờ mày là người làm hỏng chuyện lớn của bọn tao.” Tôi nghe những lời này của Hàn Thái Long, cảm thấy lão nói chắc không thể giả được, nhưng cho dù là vậy thì sao chứ? Tôi nên cảm động đến rơi nước mắt chắc? Chính tập đoàn Thái Long5đã tự đề cao mình quá đấy chứ. Mạng người trong mắt họ đều bị coi như cỏ rác, vì cái mà họ gọi là “chuyện lớn”, sẵn sàng hy sinh bao nhiêu mạng người cũng không tiếc, cho dù là chính người của bọn họ Cấp độ của bọn họ, xin lỗi, tôi không thể với được, cho nên Trương Tiện Bảo tôi, mặc kệ thế nào cũng không thể trở thành thành viên của tập đoàn Thái Long. Lúc này tôi thở dài nói: “Chẳng lẽ mày chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sau khi mày chết sẽ ra sao à? Đời này mày chỉ làm chuyện xấu, không sợ sau khi xuống Âm Ti sẽ có báo ứng đang chờ mày hay sao?” Hàn Thái Long nghe vậy thì cười nói với vẻ mặt bất cần: “Tao ăn muối còn nhiều hơn so với mày ăn cơm đấy, mày cũng có4thể ở đấy mà dạy bảo tao sao? Trên đời này, mỗi người sẽ theo đuổi những thứ khác nhau, không ai là tốt đẹp hơn ai cả.. Trương Tiến Bảo, chẳng phải mày cũng là một kẻ tham tiền, sợ chết hay sao? Nào đến lượt mày cười nhạo tao?” “Tao đúng là người tham tiền, sợ chết, chẳng lẽ mày không sợ chết? Nếu mày không sợ chết, thì sao phải dùng tính mạng người khác để cho mày thêm tuổi thọ? Trước mặt tao mày không cần giả vờ, chẳng phải do mày sợ sau khi chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục mà không thể siêu sinh hay sao?” Tôi chọc đúng tim đen của lão Khóe miệng Hàn Thái Long khẽ giật, nhưng sau đó thì lão cười lạnh, nói: “Đừng gấp, bây giờ để hoàn thành huyết trận này còn cần có máu của mày9nữa thôi.. Đến lúc đó, tao có thể nghịch thiên sửa mệnh, sẽ mượn hết toàn bộ tuổi thọ của mày.” Tôi khinh thường, nói: “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng cái bát mẻ trong tay mày ư?” Hàn Thái Long nói với vẻ mặt đắc ý: “Dĩ nhiên là không chỉ cái này.. Tao phải dùng máu mày để khởi động huyết trận, sau đó sẽ hiến tặng cơ thể mày cho Phật.” Lão nói xong thì lấy ra một tượng đồng rất quen Tôi nhìn kĩ, đó không phải là bức tượng tà phật song thân chúng tôi đã để lại trên xe ư? “Quả nhiên là mày đã dùng vật này để điều khiển những người dân không biết gì kia?” Tôi nói với giọng nặng nề. “Không có kiến thức, đây là thần phật ngàn năm trước Những người dân này đều là những kẻ vừa tham lam vừa nhát gan.. Muốn mê hoặc bọn họ quả thật quá dễ dàng Nếu không phải muốn dụ mày vào bẫy, tạo cũng không cần bảo cái đổ ngu dốt Tổng Tam Thủy vào thành phố chơi trò tự thiêu.” Hàn Thái Long khinh miệt nói. Tôi nghe vậy thì gật đầu: “Như vậy xem ra, Lưu Lực An và Lý Đại Khánh cũng đều thờ phụng tà phật song thân này? Nhưng tao tò mò là vì sao tà phật của mày có thể khống chế được ngày đêm? Tao tin rằng thần linh có lợi hại chăng nữa cũng không có bản lĩnh ảnh hưởng đến sự thay nhau của mặt trăng mặt trời, như vậy tất cả những gì chúng ta thấy bây giờ đều không phải thật, đúng không?” Hàn Thái Long nghe tôi nói vậy thì sắc mặt lập tức cứng đờ, tôi cũng biết ngay là đã nói đúng, tà phật chó má cái gì, không phải cũng chỉ chơi chiêu che mắt với tôi hay sao? Chẳng qua là tôi chưa biết chất tháo gỡ chiêu che mắt này ở chỗ nào? Là chính Hàn Thái Long hay là tà phật song thân trong tay lão? Còn nữa.. Ba chúng tôi rốt cuộc là bắt đầu bị đưa vào ảo ảnh từ bao giờ? Lúc này, Đinh Nhất và Bạch Kiện phía sau đã đánh gục rất nhiều người, nhưng họ cũng đã mệt mỏi sắp hết hơi Thấy vậy tôi lập tức gọi: “Đừng đánh nữa, đây là ảo ảnh mà lão già khốn kiếp kia tạo ra, những người dân trước mắt chúng ta là những quái vật ăn thịt người, ngược lại trong mắt họ, chúng ta cũng là những quái vật đáng sợ.” Đinh Nhất nghe tôi nói vậy thì lập tức đạp ngã một người dân đang bầu lấy anh ta, sau đó chạy đến bên cạnh tôi cùng Bạch Kiện: “Đây mới là chỗ khó giải thích nhất, bây giờ hai phe đều bị vây trong ảo ảnh, đều coi đối phương thành kẻ địch mà đánh thừa sống thiếu chết, đến lúc đó khó mà đảm bảo sẽ không có một phe có thương vong.” Bạch Kiện đã nhìn thấy tà phật song thân trên tay Hàn Thái Long, anh ta nói: “Vật này chẳng phải đã bị chúng ta để lại trong xe ư? Tại sao lại ở trong tay lão được?” Tôi thấp giọng trả lời: “Có lẽ từ lúc chúng ta nhìn thấy tà phật song thân này, chúng ta đã bị đưa vào trong ảo ảnh rồi...” Bây giờ cẩn thận nhớ lại, sau khi vào thôn, mọi thứ đều bình thường, cho đến khi chúng tôi lấy thứ này ra khỏi nhà kho của nhà Tống Tam Thủy, mọi thứ mới trở nên không bình thường. Đầu tiên là khi ra khỏi nhà họ Tống, chẳng hiểu sao có một đám thôn dân không cho chúng tôi đi, sau đó chúng tôi ra khỏi ủy ban thôn thì cứ đi vòng quanh mà không ra ngoài được Tất cả mọi thứ đều chứng minh bắt đầu từ lúc ấy, chúng tôi đã rơi vào cái bẫy mà Hàn Thái Long thiết kế tỉ mỉ.