*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên hung thủ chắc chắn là kẻ nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Lúc này Phương Tư Triệu lấy một chồng ghế nhựa từ trong nhà ra, nói với vẻ có lỗi: “Mọi người ngồi ngoài sân một lát đã Trong nhà lâu rồi không có người đến, tôi phải quét dọn sơ một chút...” Chú Lê vội bảo: “Không cần phiền phức thể đâu, chúng tôi vào xem thử là được.” Phương Tư Triệu xua tay với Chú Lê: “Không sao, mỗi lần tôi tới đều phải quét dọn mà Nếu không tối nay chắc sẽ không ở được đâu.” Tôi lập tức nhìn sang Chú Lê và hỏi chú ấy bằng mắt, ý đó là sao? Chẳng lẽ hôm nay chúng tôi còn phải ở lại đây hả? Chú Lê thấy thế thì ra hiệu cho tôi yên tâm đừng nóng, tới đâu hay tới đó Tôi thật sự3không muốn buổi tối phải ở lại một nơi quỷ quái mà cả sóng di động cũng không có, vì vậy tôi thử hỏi dò Phương Tư Triệu: “Tối hôm nay chúng ta ở lại đây à?” Phương Tư Triệu áy náy nói: “Thật ra từ đây lên huyện cũng chỉ đi mất bốn mươi phút thôi, nhưng vừa rồi các cậu cũng thấy đó, đường núi rất khó đi, chỉ có thể đi vào ban ngày, buổi tối căn bản không thể đi được Nếu chúng ta quay về huyện, thứ nhất là rất mất thời gian đi đi về về, thứ hai là tăng độ nguy hiểm khi đi đường.” Tôi nói với vẻ khó xử: “Nhưng lúc chúng tôi tới không nghĩ là sẽ ở lại đây nên mấy người chúng tôi chẳng mang gì cả...” Phương Tư Triệu chỉ vào xe và nở nụ cười: “Không sao, trên0xe có thảm lông và túi ngủ, hơn nữa tôi còn mang theo nhiều thức ăn và nước uống Chúng ta ở lại đây hai ba ngày cũng không thành vấn đề.” Tôi cười gượng và nói: “Ha ha.. Anh nghĩ chu đáo thật!” Phương Tư Triệu kéo ít nước từ dưới cái giếng trong sân lên, sau đó cười và bảo với tôi: “Không phải do tôi tỉ mỉ đâu, mà là những đồ đạc đó đều là đồ cần dùng mỗi lần tôi tới đây.” Tôi nghe thấy cũng phải, mỗi năm tên này đều về một lần, dĩ nhiên là biết ở lại đây cần mang theo những gì Vì vậy tôi cũng chỉ đành cam chịu cầm lấy một cây chổi cạnh đó và nói với anh ta: “Để tôi giúp anh một tay...” Phải nói là căn nhà này thật ra cũng không bẩn lắm, chủ yếu là5bụi bặm hơi dày Phương Tư Triệu vẩy ít nước xuống nền nhà một cách thành thạo, rồi cầm lấy chổi trong tay tôi và nói: “Cậu ra sân ngồi cùng với Lê đại sự đi, việc ở đây tôi đã làm quen tay quen chân rồi, một lát là xong ngay.” Tôi cũng không khách sáo với anh ta nữa, chắp tay sau lưng đi ra sân Chú Lê thấy tôi đi ra thì hỏi nhỏ: “Thế nào? Có cảm nhận được gì không?” Tôi lắc đầu: “Không ạ.. Trong nhà rất sạch sẽ.” Chú Lê như suy tư gì đó rồi nói: “Cũng đúng, nếu chú là hung thủ thì cũng không ngu đến mức chôn xác trong nhà.” Tôi bảo chú ấy trước hết đừng gấp gáp, chờ một lát Phương Tư Triệu quét dọn phòng ốc xong rồi tôi vào xem xét kĩ hơn, không chừng có thể tìm4ra thứ gì có tàn hồn bám vào thì sao? Nói xong, tôi quay đầu nhìn triền núi phía sau nhà Nói thật, tôi không muốn ở lại đây một chút nào! Mặc dù bây giờ là đầu mùa xuân, không thể gặp mưa dầm, nhưng tôi vẫn cảm thấy gai gai trong lòng. Đinh Nhất thấy tôi cứ nhìn chăm chăm vào ngọn núi phía sau mà ngẩn ra thì khẽ hỏi tôi: “Làm sao vậy?” Tôi quay ra hỏi anh ta: “Anh nói xem liệu ngọn núi này có thể bị lở không?” Đinh Nhất nghe tôi nói thế cũng nhìn triền núi phía sau nhà rồi cười bảo: “Xem cậu căng thẳng kìa Cây cối trên núi rậm rạp, nhìn là biết bộ rễ rất phát triển, chắc chắn sẽ bám chặt lấy bề mặt đất Nếu không gặp phải mưa lũ liên tục mấy chục ngày thì chắc chắn sẽ9không xảy ra chuyện núi bị sụt lở đâu Thêm nữa, mùa này đừng nói là trời mưa, có tuyết rơi cũng khó.” Tôi thấy cũng phải, vì vậy từ từ đi ra khỏi sân, muốn đứng ở chỗ xa một chút để quan sát căn nhà của nhà họ Phương Ai ngờ lúc này có một bà cụ đi ngang qua trước mặt tôi, nhìn thấy chúng tôi thì hơi giật mình: “Các người tìm ai the?” Tôi thấy bà cụ này ưa lo chuyện bao đồng thật đấy, bèn cười nói với bà: “Bác gái, chúng cháu muốn mua nhà ở đây làm trang trại.” Bà cụ vừa nghe tôi nói muốn mua nhà thì mắt lập tức lóe sáng: “Vậy cậu đừng xem nhà của nhà họ Phương Nhà đó không tốt đâu, cậu đến xem nhà tôi đi!” Tôi không ngờ mình bịa đại mà bà cụ tin thật, có điều nghe bà cụ nói nhà của nhà họ Phương không tốt nên tôi tò mò hỏi bà: “Sao nhà này lại không tốt? Cháu thấy ở đây dựa núi đón nắng, nhìn là biết đông ấm hè mát mà!” Kết quả bà cụ nhìn trái nhìn phải rồi thì thầm với tôi: “Căn nhà của nhà họ Phương có ma phá, nếu cậu mở trang trại chắc chắn sẽ không làm ăn được đâu.” Tôi nửa tin nửa ngờ: “Không thể nào! Trông căn nhà này khá tốt mà...” Bà cụ nói với vẻ thần bí: “Cậu là người ngoài, nào biết đâu được chuyện trong này.. Tôi nói cho cậu nhé! Mười mấy năm trước, ở đây đã từng chết cả gia đình sau người đó.” Tôi cố tình giật mình nói: “Cháu nghe nói là mất tích cơ mà? Sao bà lại nói là chết ạ?” Bà cụ lắc đầu như trống bỏi: “Nào có! Là chết đó! Tôi thấy cậu muốn mua chỗ này nên mới tốt bụng nói cho cậu biết, không tin cậu có thể đi hỏi thăm thử đi Tất cả người trong thôn đều biết căn nhà này có ma phá.. Mỗi đêm trăng tròn, trong thôn đều có người nhìn thấy sáu người của nhà họ Phương trở lại, nhưng mà ngày hôm sau tới cửa xem thì chẳng thấy có bóng người nào!!”Tôi bèn hỏi bà cụ: “Vậy mọi người có nói chuyện này cho chủ nhà biết không?”
“Chuyện này sao mà nói được? Với lại một năm cháu trai của nhà họ Phương mới trở về một lần, ai ở không mà chủ động nói với cậu ta là căn nhà của cậu có ma chứ?! Không phải có bệnh à?” Bà cụ bĩu môi. Tôi thấy bà cụ này nói nghe cứ như thật, dường như không giống nói bừa, vì thế tôi hỏi địa chỉ nhà bà ta, nói là lát nữa tôi sẽ dẫn ông chủ đến nhà bà ta xem nhà Bà cụ nghe thể thì mừng như được mùa và đi về nhà chờ Lúc này, Chú Lê thấy tôi và bà cụ nói chuyện rất vui vẻ nên hỏi tôi nghe ngóng được gì? Tôi bèn kể lại chuyện căn nhà của nhà họ Phương có ma cho chú ấy nghe Nghe xong, Chú Lê bấm đốt ngón tay tính toán và nói: “Đúng lúc, tối hôm nay chính là mười lăm tháng hai Thật hay giả thì tới tối là biết.”