*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng thời Tuệ Không cũng biết sau những chuyện vừa xảy ra thì con rắn trắng này cũng không thể trở về như lúc trước, chỉ sợ sau khi ông chết sẽ không ai có thể áp chế nó.. Đến lúc đó nó sống hoàn toàn bằng bản tính, thì không biết sẽ còn gây ra tai họa to lớn đến mức nào nữa. Nghĩ tới đây Tuệ Không mượn lực lượng của viên nội đan để đứng dậy, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh con rắn, khi nhìn thấy nó bị thương rất nặng thì cảm thấy hơi đau lòng. Nhưng sau đó Tuệ Không thở dài một tiếng, nói: “Từ khi tôi xuất gia đến nay luôn tuân thủ giới luật, chưa từng nghĩ bây giờ lại phá3cả hai giới.. Trước đó tôi muốn giết lão đạo sĩ đó, hiện giờ lại sinh lòng thương hại với cô Xem ra bần tăng chắc phải mang một thân đầy tội nghiệt mà rời đi thế gian này Thế nhưng Bạch Linh Nhi à, tôi không muốn nội đan của cô là bởi vì tôi không thể vì tính mạng của mình mà không để ý đến sống chết của cô Tương tự như thế tôi cũng không thể vì đảm bảo tính mạng của cô mà không để ý sống chết của người khác.” Lúc đó con rắn trắng bị thương rất nặng, vì thế nó nghe Tuệ Không lải nhải một lúc lâu bên tại mình mà không hiểu ông muốn nói gì? Tuệ Không thấy con rắn trắng vẫn luôn bình0tĩnh nhìn mình thì động lòng thương hại, nhưng cuối cùng đành nhẫn tâm nói: “Nếu cô muốn hận muốn trách thì hãy trách một mình bần tăng! Hôm nay tôi không thể thả cô ra ngoài, một là vì thả cô ra ngoài chắc chắn sẽ gây sóng gió mà giết người vô tội, hai là nếu thả cô ra ngoài mà để cô gây ra tai họa gì thì cũng khó giữ được tính mạng.. Nếu đã như vậy không bằng ở đây tập trung tu luyện chờ đến một ngày có người hữu duyên đến thả cô ra, chắc lúc đó cô cũng không còn tính tình như bây giờ nữa.” Tuệ Không nói xong cũng từ từ đi tới chỗ đuôi rắn sau đó nhẹ giọng nói:5“Có thể sẽ hơi đau nhưng rất nhanh sẽ hết...” Con rắn trắng vẫn luôn nhìn theo mọi hành động của Tuệ Không, nó không hiểu Tuệ Không nói những lời này là có ý gì đến khi Tuệ Không giơ Lục Hoàn Tích Trượng lên rồi đính mạnh nó vào tảng đá thì lúc đó nó mới hiểu hòa thượng này muốn vậy nó trong động đá vôi tối tăm không ánh mặt trời này! Lần này Tuệ Không dùng toàn bộ sức lực, lại thêm có nội đan của con rắn trắng trợ giúp nên đính chặt được đuôi con rắn lên tảng đá Đồng thời Tuệ Không lại niệm chân kinh để tăng sức mạnh cho Lục Hoàn Tích Trượng, từ nay về sau ngoại trừ Tuệ Không ra4thì trên đời này không còn ai có thể rút nó... Con rắn trắng bị đau lăn qua lăn lại nhưng làm cách nào cũng không thể giải phóng được đuôi của mình Tuệ Không thấy con rắn đau đớn thì đi tới trước mặt nó nhẹ nhàng trấn an: “Cố nhịn thêm một lúc.. Chờ bẩn tăng trả lại nội đan thì cô sẽ không còn đau như thế nữa Cô hãy nhớ kĩ, một ngày nào đó nếu tôi chuyển thể nhất định sẽ xuất hiện trước mặt cô và giúp cô rút thanh Lục Hoàn Tích Trượng này ra, đến lúc đó cô sẽ tự do.” Sau khi nói xong Tuệ Không dùng nội lực đẩy viên yêu đan trong người ra, rồi mở miệng con rắn mà ném vào.. Con rắn9trắng ăn viên nội đan của mình xong, vết thương trên người nhanh chóng khép lại, còn Tuệ Không miệng phun máu tươi chậm rãi ngồi viên tịch trên tảng đá. Lúc tôi mở mắt ra một lần nữa thì thấy khuôn mặt to đùng của con rắn trắng đang dí sát vào nhìn tôi.. Cũng may định lực của tôi không kém, nếu không bị nó nhìn gần như thể chắc cũng sợ đến tè ra quần. Tại sao tôi lại có cảm giác con rắn trắng trong trí nhớ của Tuệ Không đâu có to và thô thế này? Chắc do nó bị vây ở đây hơn ngàn năm nên vóc dáng đã phát triển.. Không biết nó ăn cái gì mà lớn như thế? Chẳng lẽ là những thi thể đã bị rơi vào trong động? Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì con rắn trắng dùng lỗ mũi thở vào tôi một hơi, lập tức làm tôi cảm thấy buồn nôn Xem ra mùi tanh trong động là từ người nó phát ra Tôi nhớ là trong trí nhớ của Tuệ Không thì Bạch Linh Nhi rất xinh đẹp quyến rũ, tại sao bị vây ở đây một ngàn năm lại trở thành hôi thối như thế này? Sau đó con rắn thấy tôi nhìn chằm chằm nó thì dùng đầu nhẹ nhàng ủi ủi tôi để ra hiệu tôi mau đi nhổ Lục Hoàn Tích Trượng trên tảng đá Tôi thấy thế thì thầm cười khổ, xem ra con rắn này xem tôi là “Người hữu duyên”! Thế nhưng trong trí nhớ Tuệ Không đã nói rõ chỉ có ông ta chuyển thể mới có thể rút Lục Hoàn Tích Trượng ra, ngàn năm qua không biết có bao nhiêu thằng xui xẻo rơi vào đây giống như tôi rồi bị con rắn to này đẩy tới trước mặt cây tích trượng này, nhưng kết quả không cần nói cũng biết, nếu không tại sao con rắn trắng này vẫn bị vây khốn đến tận bây giờ? Chỉ không biết kết cục của những người không nhỏ được cây tích trượng này như thế nào? Tôi chắc chắn chẳng khá hơn tí nào, đến chính chủ còn bị vây chỗ này thì ai mà còn mong nó tự mình tiễn ra khỏi hang? Chỉ sợ cuối cùng đều trở thành vật giúp con rắn no bụng Con rắn trắng thấy tôi chậm chạp không chịu ra tay thì lo lắng đẩy tôi một cái, lúc này tôi nhìn Đinh Nhất cách đó không xa rồi nhìn thanh tích trượng trên tảng đá, thể là quyết tâm liều mạng nói: “Tao biết mày có thể nghe hiểu, để tao nhổ thanh tích trượng này không phải là không thể được nhưng phải thả bạn tạo ra trước...” Con rắn trắng nghe xong nháy nháy mắt giống như đang suy nghĩ những lời tôi nói Tôi thấy thể tranh thủ nói: “Mày yên tâm, tao chỉ cần đưa anh ta tới phía dưới hố rồi dùng dây thừng trói chặt là được, tao sẽ không đi cùng ra khỏi hố đâu.” Con rắn trắng lúc này không gật đầu mà cũng không lắc đầu, nó chỉ nghiêng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Đinh Nhất giống như đang do dự.. Một lúc sau nó giống như vừa ra quyết định và gật nhẹ đầu Tôi thấy thế mà nhẹ cả người, sau đó nhanh chóng túm quần áo của Đinh Nhất và kéo anh ta vào trong lối đi, con đường này có đường kính khoảng một mét, một người lớn khó mà đứng thẳng để đi trong đó cho nên nếu tôi muốn đưa Đinh Nhất đi tới hổ trời thì nhất định phải kéo dần anh ta ra ngoài. Chắc con rắn trắng biết chúng tôi không chạy được, cho nên từ đầu đến cuối chỉ yên lặng nhìn chằm chằm từ phía sau, nó nhìn tôi vất vả kéo Đinh Nhất tới hổ trời rồi sau đó treo anh ta lên dây an toàn Sau khi làm xong mọi chuyện tôi không kịp chờ đợi mà dùng sức giật dây hai lần, tiếp đó chỉ thấy Đinh Nhất được người phía trên chậm rãi kéo lên Tôi nhìn Đinh Nhất dần đi xa mà trút được gánh nặng trong lòng.