*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái gì là linh hồn chạy mất?” Tôi vội vàng hỏi chú Lê Chú Lê trả lời ngay: “Là hồn đi mất rồi chứ sao.” Tôi vẫn thấy khó hiểu: “Thế mà được à? Đang yên lành tại sao linh hồn lại chạy mất?” Chú Lê nói với tôi bằng giọng nặng nề: “Chú còn muốn hỏi cháu đấy Rốt cuộc các cháu đã xảy ra chuyện gì ở dưới đó? Còn nữa.. cô gái này là ai?” Tôi cười gượng, trả lời chú: “Đây là một chuyện nói ra thì rất dài...” Tiếp đó, tôi kể lại kỹ càng tỉ mỉ toàn bộ sự việc mình trải qua sau khi xuống hồ trời cho chú Lê, chú ấy nghe xong thì im phăng phắc cả buổi, xem ra chú ấy cũng không mò ra được vì sao Đinh Nhất lại vô3cớ ngất xỉu, còn cái tên từ nghìn năm trước giống Đinh Nhất như đúc kia rốt cuộc là ai? Tôi thấy chú Lê không tìm được cách ngay, bèn xoay người nói với Bạch Linh Nhi: “Chị gái Bạch à, chẳng lẽ cô không có cách gì chữa được vụ linh hồn chạy trốn này à?” Bạch Linh Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có thể có cách gì được? Trừ việc tìm lại linh hồn chạy trốn trở về thì chẳng còn cách nào khác! Nếu chỉ muốn cho anh ta tỉnh lại thì dùng linh hồn của ai cũng được.. Tôi có thể giúp việc này.” Tôi vội vã lắc đầu: “Thế thì thôi đi! Tôi cần linh hồn của người khác có ích lợi gì đâu!” Lúc này chú Lê nói: “Có khi nào sinh hồn0của Đinh Nhất bị âm sai câu đi rồi không?” Tôi lắc đầu nói: “Không thể đâu! Chỉ một lát vậy mà âm sai đã câu đi rồi ư?! Hay là trước đó ở trên miệng hố chú nhìn thấy có âm sai tới?” Chú Lê bất đắc dĩ đáp: “Lúc ấy chú chỉ lo chuyện cho hai tên này, không chú ý có âm sai đi qua hay không?” Tôi nghe thể thấy cũng phải, kể cả lúc ấy thật sự có âm sai đi ngang qua, người ta cũng không thể khua chiêng gõ trống nói cho người sống ở đây rằng “âm sai tới câu hồn đây, người sống tránh ra” được! Chắc chắn là họ lặng lẽ câu linh hồn đi là xong việc. Nếu đúng là như vậy thật thì phiền phức rồi, dẫu5sao bây giờ trong tay chúng tôi không có ngày sinh tháng đẻ của Đinh Nhất, cho dù có tìm lão Hắc và lão Bạch để đòi người, thì bọn họ cũng khó mà tìm được! Có trời mới biết một ngày bọn họ cầu đi bao nhiêu linh hồn về Âm Ti! Nếu hôm nay đổi thành người khác, chú Lê chỉ cần lấy ngày sinh tháng đẻ của người ta là có thể gọi sinh hồn về.. Nhưng lúc này đừng nói là chúng tôi, ngay cả chính Đinh Nhất cũng không biết ngày sinh tháng đẻ của mình là ngày nào, thì chúng tôi đi đâu mà biết được. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn quyết định tìm lão Hắc và lão Bạch tới hỏi thử trước cái đã, bởi vì tôi lo lắng nếu còn tiếp4tục chậm trễ như vậy sẽ đêm dài lắm mộng, vì vậy tôi bèn đi ra ngoài tìm tay đội phó mặt đen lúc trước, bảo anh ta đưa hai đội viên của đội Thiên Phong trong phòng ra lều ở bên ngoài theo dõi một đêm trước, nếu không có chuyện gì thì sáng ngày mai chắc là có thể tỉnh. Giải quyết xong những việc này, tôi để chú Lê trông Đinh Nhất, tôi sang phòng bên cạnh đốt tấm thẻ đen, gọi Hắc Bạch Vô Thường đến, tất cả đều phải chờ tôi hỏi hai người bọn họ rồi hẵng nói.. Kết quả tôi vừa định đẩy cửa sang phòng phía Tây, Bạch Linh Nhi cũng nhoáng cái đi theo! Tôi bất đắc dĩ nói với cô ta: “Cô cũng sang đây làm gì? Trước hết9cô cứ ở lại phòng kia đợi một lát, tôi tìm âm sai hỏi chút chuyện, sau đó sẽ trở về ngay.” Bạch Linh Nhi lại tỏ vẻ không tin: “Anh còn thiếu nợ tôi đó, nếu tôi không trông chừng kĩ, lỡ đâu anh chạy mất thì làm sao hả?” Tối cười khổ: “Đã lúc này rồi mà cô còn chưa quên cái việc nhảm đó hả? Được, vậy cô cứ trở về trong người nằm trên giường kia đi Người kia rất quan trọng với tôi, chỉ cần anh ta còn thì tôi sẽ không chạy được. Dường như Bạch Linh Nhi hơi do dự, không biết nên đi theo tôi hay là nên đi trông Đinh Nhất Thấy thế, tôi bèn nói với cô ta: “Cô trong một người nằm đó không nhúc nhích nhẹ nhàng hơn, hay là trong một người có thể chạy nhảy như tôi đơn giản hơn? Tự cố ngẫm lại đi!” Bạch Linh Nhi nghe cũng phải, vì thể gật đầu nói: “Được rồi, tôi tin anh một lần, nhưng anh không được lừa tôi đâu đấy, nếu không tôi sẽ nuốt chửng cái tên có linh hồn chạy trốn kia đấy!” Tôi nhìn Bạch Linh Nhi nhe nanh múa vuốt dọa cho tôi sợ, đúng là suýt nữa tôi đã quên chân thân của cô ta khủng bố đến mức nào Xem ra tôi phải nhanh tay nhanh chân lên, nếu không lỡ như con yêu tinh này mất kiên nhẫn, làm thật thì sao. Đuổi Bạch Linh Nhi đi rồi, tôi lập tức đẩy cửa đi vào phòng phía Tây, sau đó tiện tay khóa trái cửa phòng lại, tôi không muốn bị người ngoài nhìn thấy cảnh tôi “lầm bầm lẩu bầu”.. Đến lúc đó thể nào tôi cũng bị coi là kẻ điên Khóa kĩ cửa xong, tôi ổn định lại cảm xúc trước, sau đó mới lấy tấm thẻ đen luôn luôn mang theo người ra.. Thật ra cho tới nay, lão Hắc và lão Bạch đã giúp tôi không ít việc, tuy rằng ngoài miệng bọn họ luôn nói không có việc gì thì đừng dùng thẻ đen lung tung, nhưng mà khi tôi thật sự nhờ đến bọn họ, không quan tâm mặt bọn họ có đen như thế nào, cuối cùng vẫn đều làm xong chuyện giúp tôi Sau khi thẻ đen cháy hết ở trong tay của tôi, trong phòng đột nhiên thổi đến một cơn gió lạnh, lúc tôi cho rằng lão Hắc và lão Bạch vừa nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ lại oán trách tôi đốt thẻ đen lung tung thì lại thấy một người đàn ông mặc đồ đen có khuôn mặt cực kỳ dài xuất hiện ở một góc phòng Tôi hoảng sợ, nghĩ bụng đây là cái đồ chơi gì vậy? Lão Hắc và lão Bạch đâu? Lúc này cái tên mặt siêu dài kia từ từ đến trước mặt tôi, sau đó dùng mũi ra sức ngửi ngửi trong không khí... Bởi vì không phải lão Hắc và lão Bạch tới, cho nên trong lúc nhất thời tôi cũng hơi nghệt ra, không biết có nên phản ứng với con hàng này hay không.. Kết quả cái tên này ngửi xong thì lập tức toét miệng cười và nói: “Ngài chính là Trương Tiến Bảo phải không? Tiểu nhân là cấp dưới của chủ nhiệm Hắc và chủ nhiệm Bạch, hai vị chủ nhiệm tạm thời có việc không đi được, cho nên bọn họ bảo tôi lại đây xem thử ngài có gì cần giúp đỡ không?” Tôi lập tức ngầm hiểu, lão Hắc và lão Bạch sai đến đây một người chạy việc, trong lòng chợt hơi thất vọng, không biết tên mặt siêu dài này có được không đây?! Lỡ đâu quyền hạn của cậu ta không đủ, không tìm thấy Đinh Nhất thì phải làm sao? Mặt siêu dài thấy sắc mặt tôi không tốt, vội vã bày ra gương mặt tươi cười, nói: “Ngài có chuyện gì có thể nói thẳng, nếu hai vị chủ nhiệm Hắc Bạch bảo tiểu nhân đến đây, tiểu nhân sẽ làm bằng được chuyện này cho ngài Cho dù năng lực của tiểu nhân không đủ, không phải vẫn còn có hai vị chủ nhiệm hay sao?” Tôi thấy cũng phải, vì vậy bèn gật đầu: “Vậy phiền cậu, tôi muốn tìm một sinh hồn bị âm sai câu đi...”