*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù chúng tôi đều biết hung thủ năm đó là chú hại của Phương Tư Triệu, thế nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, cho nên nếu không phải trong tình huống bất đắc dĩ, anh ta sẽ không nói chuyện này cho người không phải người nhà họ Phương, cho nên tất nhiên cũng sẽ không nói cho A Ngũ. Hôm qua, sau khi Phương Tư An bị chúng tôi đuổi ra khỏi nhà họ Phương, lão một mình giận dữ đi trong thôn, đúng lúc gặp A Ngũ đi mua rượu về A Ngũ không biết chuyện gì, nhìn thấy chú hai nhà họ Phương trở về thì chủ động chào hỏi đối phương, đồng thời lôi kéo lão về nhà uống3rượu với mình. Vừa hay Phương Tư An không có chỗ nào để đi nên đồng ý về nhà cùng A Ngũ Lúc đầu, Phương Tư An chỉ định hỏi thăm xem A Ngũ có biết gì về chuyện Phương Tư Triệu bán nhà họ Phương cho người bên ngoài hay không Không ngờ sau mấy chén rượu, A Ngũ ngà ngà say nói với Phương Tư An: “Chú hai này, chú về thật đúng lúc.. Tư Triệu và tôi đang chờ chú đây.” Trong lòng Phương Tư An chột dạ, nhưng ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Chờ tôi? Chờ tôi làm gì?” A Ngũ ra vẻ bí mật: “Còn vì chuyện gì nữa, đương nhiên là chuyện mất tích của ông Phương và bà Phương rồi!” Phương An Tự tức giận nói: “Có1ý gì? Ông bà Phương của cậu đã mất tích nhiều năm như vậy, nếu thực sự có đầu mối gì thì cảnh sát đã tìm được rồi, thằng Triệu chỉ nghĩ ra những chuyện linh tinh, đúng là có tiền không có chỗ tiểu.” Lúc này, qua lời kể của chúng tôi, A Ngũ đã biết được chuyện thi thể của ông Phương và bà Phương đúng là bị ném xuống dưới động, cho nên khi gặp Phương Tự An, anh ta chỉ muốn nói chuyện này cho lão biết Nhưng không biết có phải do cách nói chuyện có vấn đề hay không, mà lại khiến đối phương hiểu nhầm rằng A Ngũ biết chút chuyện năm đó. Nếu như không phải Phương Tư An chột dạ, lão hoàn toàn có thể nghe3A Ngũ nói hết lời và sẽ hiểu được A Ngữ không có ý uy hiếp lão Nhưng lão lại không như vậy, vì quá nghi ngờ lại thêm chút rượu vào người khiến dũng khí của lão lên cao, lão cho rằng mình nhất định phải ra tay trước mới có lợi và bí mật năm đó sẽ mãi mãi là bí mật. Lúc đó A Ngũ đã uống say rồi, anh ta hoàn toàn không ý thức được người đàn ông mà mình gọi là chú hai kia, đang tính toán chuyện gì trong lòng.. Lúc đó Phương Tự An nhìn xung quanh một lượt, muốn tìm một thứ gì đó thuận tay để hành động, nhưng nhìn mãi vẫn không tìm được thứ gì.. Thể là lão nhặt chiếc gạt tàn bằng thủy3tinh khá nặng trên bàn ăn, đập thẳng vào đầu A Ngũ A Ngũ bị đánh ngã xuống đất, nhưng lúc đó cú đập kia chưa đủ để lấy mạng anh ta, nếu như lúc đó có người xuất hiện cứu kịp thời thì A Ngũ cũng không cần phải chết. Nhưng tất cả đều là số mệnh, đêm đó đúng lúc nhà A Ngủ không còn ai khác, sau khi Phương Tư An dùng gạt tàn bằng thủy tinh đập A Ngũ, thấy anh ta vẫn còn giãy giụa muốn đứng lên, thì lão đạp thêm một cái vào sau lưng anh ta, rồi tiếp tục đập vào đầu anh ta. Cũng chính lúc đó, mấy giọt máu của A Ngũ đã lặng lẽ văng lên mặt dưới của chiếc bàn ăn, đây chính9là lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt! Còn về chuyện vết máu trong nhà A Ngũ được thu dọn, thì không cần nghĩ cũng đoán ra được người dọn chính là Phương Tự An, chỉ không biết sau khi lão giết người đã chạy trốn đến nơi nào rồi Cảnh sát nhanh chóng tìm được thi thể đã cứng ngắc của A Ngũ dưới đồng đất mới bị đào xới ở nhà người nông dân kia, vợ A Ngũ nhìn thấy ngất xỉu ngay tại chỗ.. Chú Lê lập tức ấn vào huyệt Nhân Trung của cô ấy, mới khiến cô ấy từ từ tỉnh lại. Thật ra cũng không thể trách cô ấy quá yếu đuối, một người phụ nữ gặp phải biến cố lớn như thế này, thì khó mà tỏ ra kiên cường được, hơn nữa hai vợ chồng A Ngũ kết hôn mới được mấy năm, còn chưa có con Tìm thấy thi thể thì tính chất vụ án lập tức thay đổi, căn cứ vào lời khai của người dân kia, có thể xác định Phương Tư An đã trở thành nghi phạm giết người số một, còn Phương Tư Triệu ở Bắc Kinh xa xôi nhận được điện thoại của chú Lê xong, cũng vội lái xe về ngay trong đêm Nói ra cũng kỳ lạ, cho dù cảnh sát điều tra thế nào, bọn họ gần như đã lật tung cả thôn lên tìm nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Phương Tư An Ban đầu cảnh sát cho rằng Phương Tư An đã bỏ trốn khỏi thôn, nhưng họ nhanh chóng phát hiện, lối ra vào thôn có gắn camera giám sát, cho nên bọn họ đã lấy video hôm đó ra để kiểm tra, thì phát hiện, video chỉ có hình ảnh Phương Tư An đi vào thôn, mà không thấy lão ta đi ra ngoài. Điều quan trọng nhất là, đằng sau thốn của bọn họ chính là rừng núi mênh mông, nếu như Phương Tư An muốn ra khỏi thôn, thì chỉ có thể ra ngoài bằng con đường ra vào thôn kia Nếu như nói, sau khi Phương Tư An giết người, tinh thần bị rối loạn hoảng hốt đi trốn, trời tối như vậy hẳn là lão ta không thể phát hiện ra máy camera giám sát được gắn trên cái cây to Nếu như tôi đoán không nhầm, thì Phương Tư An đã chạy trốn vào trong rừng núi ở phía sau thôn. Nhưng rừng núi phía sau thôn rừng sâu lá rậm, muốn tìm một người cố tình muốn trốn quả thực không dễ dàng, hơn nữa hiện giờ bên phía cảnh sát chỉ có ba, bốn người, căn bản không thể lên núi lục soát tìm người.. May mà người dân trong thôn có quan hệ khá tốt với A Ngũ, mọi người biết Phương Tư An đã giết A Ngũ, liền chủ động đề nghị cùng cảnh sát lên núi tìm người. Những cảnh sát cũng có tính toán riêng của họ, bọn họ không thể không cân nhắc đến sự an toàn của những người dân này, vì nếu như Phương Tư An thực sự là hung thủ giết người, thì hiện giờ lão ta đang là một nghi phạm giết người rất hung hăng, nếu như giao tranh chính diện với người dân, không ai có thể cam đoan Phương Tư An sẽ không giết người đó. Cuối cùng cảnh sát vẫn quyết định trước mắt phong tỏa đường lên núi của thôn, chờ bọn họ lên huyện xin thêm người hỗ trợ, sẽ quay lại thổn tổ chức lục soát trên núi Ít nhất bọn họ cũng phải đảm bảo mỗi một tổ người dân lên núi phải có một cảnh sát có sủng đi cùng. Nếu như gặp phải tình huống bất ngờ, ví dụ như Phương Tư An phản kháng lại lệnh bắt giữ.. thì khi đó cũng có cảnh sát có quyền chấp pháp thi hành biện pháp cưỡng chế, mà không phải là những người dân tự mình ra tay bắt người lại.