*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng khi Võ Khôi nghe thấy tôi nói trong tay không có ngày sinh tháng đẻ của Đinh Nhất và cũng không thể xác định tên thật là gì thì trên mặt lộ vẻ khó xử. Võ Khối nói: “Mấy ngàn năm qua người bị rút hồn cũng có khá nhiều, nếu như không có tư liệu gì thì rất khó tìm được tinh phách đã bị rút đi đó.” Tôi biết việc này không hề dễ, nếu không tôi đã chẳng mất công mạo hiểm tự mình chạy tới Âm Ti! Mấy vị âm sai trước mắt này, ngoại trừ mặt siêu dài ra thì chắc không ai có thể đoán được tôi là một người sống, nếu không chắc họ đã không3bình tĩnh ngồi trò chuyện với tôi thế này Nếu như tôi đã tới đây thì không thể trở về tay không như lần trước được, tôi tin rằng có biện pháp để tìm được tinh phách bị rút đi của Đinh Nhất. Đột nhiên một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong lòng tôi, thế là tôi nhìn xung quanh một chút rồi nói nhỏ với Võ Khôi: “Anh Võ, anh có thể giúp tôi kiểm tra một cái tên để xem hồn phách hắn hiện giờ ở đâu không?” “Chỉ có mỗi tên à? Tốt nhất là có cả ngày sinh tháng đẻ..” Võ Khôi nói Tôi nghe thể cười nói: “Không cần, người này rất nổi tiếng, không cần ngày sinh tháng1đẻ thì anh cũng có thể biết đó là ai!” Võ Khối nghe xong hơi tò mò hỏi: “Hả? Ngài Trương không ngại thì nói cho tôi biết.” Tôi trầm giọng nói: “Tôi muốn anh kiểm tra giúp tôi hồn phách của danh tướng thời Chiến Quốc là tướng quân Bạch Khởi hiện giờ ở chỗ nào...” “Bạch Khởi...” Tất cả mọi người nghe thấy tôi muốn kiểm tra âm hồn của Bạch Khởi thì đều cực kỳ giật mình. Ngô Anh lập tức bật thốt lên như cái máy: “Bạch Khởi là nhà quân sự kiệt xuất thời Chiến Quốc, là hậu nhân của Bạch Công Thắng Hắn phụ tá Tần Chiêu Vương nhiều lần lập chiến công, vì thống nhất sáu nước mà nhiều3lần làm ra cống hiến to lớn và được Tấn Vương phong làm Vũ An Hấu Chỉ tiếc cuối cùng vì công cao lẫn chủ nên được ban chết bởi Đỗ Bưu.” Tôi nghe xong cảm thấy cô gái này làm thư ký cũng không phải vô dụng, đúng là giống như một cái máy tính hình người! Thế là tôi vội vàng nói với Võ Khôi: “Đúng rồi, chính là hắn! Không biết anh Võ có thể giúp tôi điều tra âm hôn người này hiện giờ ở đâu không? Đã chuyến thế làm người rối? Hay vẫn ở lại Âm Ti làm việc?” Vậy mà Võ Khôi còn chưa lên tiếng thì Ngô Anh đã nói trước: “Người này không có khả năng3chuyển thể, càng không có khả năng làm việc ở Ấm Ti...” “Là sao?” Tôi nghi hoặc hỏi Ngô Anh nghe tôi hỏi như vậy thì nhìn về phía Võ Khôi và nói: “Vẫn để anh nói đi...” Võ Khôi suy nghĩ rồi đáp: “Bạch Khởi là người có tội lớn, trong trận Trường Bình, hắn hạ lệnh lừa giết bốn trăm nghìn hàng quân, tôi nghe khá nhiều tiền bối kể, lúc đó thành Uổng Tử trong một đêm bị những oan hồn này chen kín! Những oan hồn này không chịu chuyển thể đầu thai mà cứ đứng ở bên ngoài thành Uổng Tử không chịu đi.. Nghe kể cảnh tượng lúc đó vô cùng rung động.” “Sau đó thì sao? Việc này tiếp theo9được giải quyết thế nào?” Tôi nóng nảy truy hỏi. Ngô Anh nghe xong tiếp tục nói: “Người có tội lớn như Bạch Khởi đáng lẽ phải vĩnh viễn ở lại tầng quỷ vực thứ mười tám để nhận hết khổ sở mà không được siêu sinh.. Thế nhưng nghe nói lúc đó không biết có vị cấp trên nào bảo đảm cho hắn, còn về cuối cùng hắn đi tới chỗ nào thì không ai biết.” Tôi nghe xong mà trong lòng thấy nguội lạnh, giờ biết đi đâu mà tìm? Vậy làm thế nào để chứng minh quan hệ giữa Bạch Khởi và Đinh Nhất? Nghĩ tới đây tôi bèn hỏi Võ Khôi: “Anh Võ, anh có thể điều tra được chỗ ở hiện giờ của Bạch Khởi hay không? Tôi nghi ngờ hắn có liên quan tới tinh phách bị rút đi của bạn tôi.” Võ Khôi nghe thể nhăn nhó nói: “Đây là chuyện của hai ngàn năm trước rồi, kể cả có ghi chép cũng không biết ném vào xó xỉnh nào rồi ấy Mặc dù không phải không có chỗ điều tra những âm sai chỉ có vài trăm năm tuổi nghề như chúng tôi để điều tra được cũng khá tốn thời gian Đương nhiên cũng không phải không có khả năng tìm được, trừ khi...” “Trừ khi cái gì?” Tôi hỏi. Võ Khôi bất đắc dĩ nói: “Trừ khi tìm phán quan hoặc Diêm Quân giúp đỡ...” Tôi nghe câu này nói cứ như không ấy Thân phận của tôi là gì mà có thể mời được phán quan cùng Diêm Vương hỗ trợ! Hơn nữa tôi hiện giờ là người sống đi vào Địa Phủ, đi tìm bọn họ không phải tự chui đầu vào lưới à? Đây khác gì đốt đèn trong nhà xí tự mình tìm chết? Võ Khôi thấy tôi không lên tiếng thì nhỏ giọng bảo: “Sở dĩ nói bọn họ có thể biết bởi vì bọn họ đã ở Địa Phủ quá lâu rồi, nếu như ngài Trương cảm thấy chúng ta không mời nổi hai vị đại nhân này thì không bằng thư mời người khác, dù sao trong Âm Ti này cũng có nhiều lão quý ngàn năm lắm.” Thế nhưng Ngô Anh nghe thể thì lại dội một gáo nước lạnh: “Không đơn giản như thế đâu! Các người thử nghĩ mà xem, những lão quỷ ở đây hơn hai ngàn năm làm gì có ai có thân phận thấp? Tôi đoán không phải phản quan thì cũng là Diêm Quân...” Ai ngờ Ngô Anh nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, giống như nhớ ra cái gì đó, cô ta vỗ gáy một cái rồi nói: “Còn có một người, bà ta ở Âm Ti chắc chắn hơn hai ngàn năm, mà quan trọng nhất là địa vị không cao, nhưng tính tình hơi quái đản một chút.” Võ Khôi nghe xong thì hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cô nói là Mạnh Bà?” Ngô Anh gật đầu: “Còn ai vào đây nữa, tính tình bà lão này rất quái, nếu như không hợp mà tìm đến thì bà ta chẳng thèm để ý nhưng nếu hợp tính thì chuyện gì cũng dễ nói.” Tôi nghe mà bất giác nhớ lại cảnh tượng gặp Mạnh Bà ở cầu Nại Hà trước đó, bà ta luôn mồm gọi tôi là đại nhân và đối với tôi vô cùng cung kính, ngay cả Bạch Linh Nhi sau đó cũng nhờ có tôi mà được thả đi qua.. Không biết cái này có phải là hợp tính như Ngô Anh đã nói hay không? Nghĩ tới đây tôi hỏi bọn họ: “Mạnh Bà lúc nào tan tầm? Hay là để tôi đi gặp bà ta một chút?” Mặt siêu dài nghe thể thì nói với tôi: “Trong Âm Ti không phân biệt ngày và đêm cho nên cầu Nại Hà lúc nào cũng có âm hồn đi qua.. Mà hễ có âm hồn qua đó nhất định phải uống canh của Mạnh Bà, cho nên trong tình huống bình thường Mạnh Bà sẽ không tan việc về nghỉ ngơi đâu.” Tôi hơi giật mình bảo: “Vậy có mà mệt chết!” Nhưng ngay lập tức tôi nghĩ tới việc ở đây chẳng có ai là người sống cả, thể là vội mở miệng: “Không đúng, chẳng lẽ bà ta không cảm thấy mệt à?” Kết quả Ngô Anh lắc đầu: “Đây chính là chỗ thần kỳ của Mạnh Bà, bà ta chẳng những không cảm thấy mệt, ngược lại còn thần thái sáng láng, cho nên căn bản không có âm hồn nào có thể dễ dàng lẻn qua cầu Nại Hà.”