TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1725: Người đẹp ngực to

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì tôi biết Đinh Nhất đã tìm lại được ký ức và không còn là Đinh Nhất của trước đây nữa, cũng giống như câu nói trong tin nhắn của Hàn Cẩn, mọi thứ sẽ thay đổi...

Những ngày sau đó rất bình tĩnh

Mặc dù Bạch Linh Nhi trở về cùng chúng tôi, nhưng cô ta không thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của tôi

Dường như cô ta chỉ muốn cùng sống trong cùng một thành phố với tôi mà thôi

Đinh Nhất đã tìm lại được ký ức cũng không rời khỏi đây như chúng tôi dự đoán, mà vẫn đi theo tôi và Chú Lê nhận các vụ làm ăn khắp nơi.

Đôi khi tôi lại hỏi Đinh Nhất: “Tìm lại được ký ức của mình có cảm3giác gì?” Mỗi lần như vậy, Đinh Nhất đều trả lời tôi bằng nét mặt không biểu cảm: “Chẳng có cảm giác mẹ gì...”

Thật ra từ câu trả lời của Đinh Nhất, tôi có thể đoán sơ sơ rằng với anh ta mà nói, ký ức anh ta tìm lại được có lẽ cũng chẳng tốt đẹp gi..

Nhưng tôi chẳng thể làm gì được, bởi vì không ai có thể thay đổi chuyện đã xảy ra.

Buổi tối hôm nay, một mình tôi hí hoáy với cái Kim Cương Xử ở phòng khách, thầm nghĩ vật báu này ít nhất cũng có lịch sử hơn một nghìn năm, không biết đem bán đồ cổ thì có thể có giá bao nhiêu tiền nhỉ? Con người của tôi có suy nghĩ1gì đều dễ dàng thể hiện ra mặt, có vui hay không tất cả đều viết lên mặt hết, cho nên lúc này tôi nhìn Kim Cương Xử cũng có biểu cảm thèm nhỏ dãi..

Ai ngờ lúc này tôi chợt cảm thấy hình như sau lưng có một ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm, vì thế tôi vội vàng xoay người lại xem thì phát hiện Đinh Nhất đang đứng dựa vào cửa trượt ở phòng bếp, chẳng biết nhìn tôi từ khi nào.

Tôi lập tức hơi xấu hổ, vội lảng sang chuyện khác ngay: “A thì..

Buổi tối chúng ta ăn gì thế?” Nào biết Đinh Nhất lại đi đến trước mặt tôi rồi lấy đi chiếc Kim Cương Xử trên tay tôi: “Tiền trong ngân hàng của3cậu cũng đủ cho cậu hết ăn lại nằm nửa đời người rồi, sao còn hám tiền như vậy hả? Thứ này là thứ giữ mạng cho cậu sau này đó, nhất định phải giữ kĩ bên người.”

“Tôi chỉ nghĩ thôi mà..

Làm sao? Chẳng lẽ bây giờ suy nghĩ cũng phạm pháp hả?!” Tôi mạnh miệng

Đinh Nhất ném Kim Cương Xử lại cho tôi và nói: “Nghĩ cũng không được!” Tôi lập tức nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ thờ nó...” “Thứ này phải luôn mang theo người.” Đinh Nhất nghiêm mặt

Thật ra làm sao tôi không biết thứ này phải luôn mang theo người chứ, nhưng mà cái Kim Cương xử này nặng quá

Hôm nọ tôi cố ý cần thử3trọng lượng của nó, thấy nó nặng hơn một ký rưỡi

Thứ này ít nhất phải nặng gấp ba lần dao thép.

Nhưng cái làm người ta không chấp nhận được là nó có hình một chiếc dùi

Anh bảo tôi làm sao luôn mang theo người một cái đùi nặng một kỷ rưỡi, dài ba mươi phân được? Đương nhiên, cũng không phải nó không có ưu điểm gì, ví dụ như có thể gửi vận chuyển trên máy bay, có điều tôi phải nói với nhân viên kiểm tra an ninh rằng đây là vật báu tổ truyền nhà tôi mới được.

Bây giờ tôi thật sự rất đồng tình với Tuệ Không năm đó

Thứ trong tay tôi đây chỉ là một mảnh nhỏ của Lục Hoàn Tích Trượng mà đã9nặng như vậy, tôi đoán nguyên cây quyền trượng kia ít nhất cũng phải nặng sáu, bảy kỷ.

Khi Đinh Nhất đang muốn chỉ cho tôi cách chính xác để đem Kim Cương xử theo người, thì điện thoại di động của tôi đột nhiên đổ chuông

Tôi cầm lên xem thì thấy là Chiêu Tài gọi tới

Tôi liếc nhìn đồng hồ, không biết đã trễ thể mà cái bà này còn gọi điện thoại tới có chuyện gì đây?

“Trương Tiến Bảo, em tính khi nào đi viếng mộ cha mẹ hả?!” Giọng điệu của Chiêu Tài ở trong điện thoại không tốt lắm.

Tôi vội vỗ đầu, nói: “Xem trí nhớ của em này, sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ? Sắp sửa tới Thanh minh rồi nhỉ, may mà chị nhớ

Ngày mai chúng ta đi luôn, nhé?” Không ngờ Chiêu Tài nghe tôi nói như vậy, lại bắt đầu ậm ừ

Tôi biết ngay chị ấy có chuyện đây! Thế là tôi tò mò hỏi chị ấy: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả?” Chiêu Tài nói: “Không xảy ra chuyện gì, là lão Triệu đó mà

Nghỉ lễ Thanh minh đúng lúc gần kỳ nghỉ đông, cho nên bạn chỉ muốn đi Hàn Quốc một chuyến.” “Ồ, rồi sao?” Tôi cố ý giả ngu.

Cuối cùng Chiếu Tài đành phải ăn ngay nói thật với tôi: “Năm nay em có thể tự đi viếng mộ một mình không?” Tôi cố ý trêu chị ấy: “Được..

Được đó Trương Chiêu Tài

Lúc này mới mấy năm hả, chị có chồng là quên mất cha mẹ!” Chiêu Tài nghe tôi nói vậy thì nóng nảy: “Trương Tiến Bảo, em bớt ở đó châm ngòi ly gián nhé! Chỉ có mỗi năm nay chị không thể đi viếng mộ thôi mà! Em nói với cha mẹ, chị tạm thời có việc, sang năm chắc chắn chị sẽ sớm đến thăm cha mẹ!”

Lúc này tôi mới cười gian và nói: “Được rồi được rồi, anh chị mau mau đi tận hưởng thế giới hai người đi!”

Sau khi cúp máy, tôi cảm thán với Đinh Nhất: “Anh xem, lão Triệu cũng chẳng dễ dàng gì

Khó lắm mới có kỳ nghỉ đông mà còn phải nghỉ sau lễ Thanh minh.”

Đinh Nhất ngẩng đầu hỏi tôi: “Năm nay Chiêu Tài không đi viếng mộ của cô chú à?” Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ, không đi thì không đi thôi! Chỉ cần chị ấy chơi vui vẻ thì cha mẹ tôi cũng sẽ vui vẻ như thế...”

“Tôi đi cùng cậu.” Đinh Nhất chợt thình lình buông một câu như vậy, làm tôi cũng không biết tiếp lời thế nào, tôi sửng sốt trong chốc lát mới nói với anh ta: “Được, được thôi...”

Sáng sớm hôm sau, tôi và Đinh Nhất lái xe đến một chợ nông sản lớn ở ngoại ô và mua rất nhiều tiền giấy vàng bạc

Từ khi tôi đến Âm Ti, biết ở dưới đó có thể tiêu tiền giấy do người thân đốt cho thì nghĩ, mỗi lần viếng mộ và hóa vàng mã tôi sẽ đốt nhiều hơn một chút cho cha mẹ

Đặc biệt là loại tiền âm mệnh giá lớn mà lần trước tôi mang xuống Âm Ti, tôi nhờ Chú Lê cho tôi nguyên một sấp.

Sau khi mua sắm đầy đủ hết, tôi và Đinh Nhất đi thẳng đến nghĩa trang nơi cha mẹ tôi được chôn cất và đốt tất cả tiền giấy mà tôi đã chuẩn bị cho họ..

Thật ra mỗi năm tới đây thăm cha mẹ, tôi đều sẽ huyên thuyên một lúc với họ, kể lại đơn giản chuyện trong một năm qua, chủ yếu là để họ không cần lo lắng cho tôi và Chiêu Tài.

Năm nay cũng không ngoại lệ

Tuy nhiên khi tôi nói đến chuyện hôm nay Chiêu Tài không tới được là vì đi Hàn Quốc du lịch, đuôi mắt tôi lại đột nhiên nhìn thấy cách bia mộ của cha mẹ tôi không xa, có một người đẹp ngực to đang hoá vàng mã cho tổ tiên

Phải nói bây giờ là lễ Thanh minh, hoá vàng mã khi viếng mộ là điều hết sức bình thường, kể cả ngực cô ta to như vậy..

cũng không đến mức làm đôi mắt tôi như dán lên người cô ta! Ấy thế mà tôi chỉ liếc nhìn thôi đã sững người.

Đọc truyện chữ Full