TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1740: Máu nhuộm áo cưới

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kết quả lúc tôi quay lại nhìn thì thấy Đàm Lỗi ở phía sau đang ngáy khò khò!

Lúc này tôi nói nhỏ với Đinh Nhất: “Còn chưa rõ tình hình bên trong nên hai chúng ta vào xem trước đã, cứ để tên nhóc này ngủ trong xe đi.” Tất nhiên Đinh Nhất chẳng có ý kiến gì cả và mở cửa bước xuống xe trước

Công nhận là tên nhóc Đàm Lỗi này ngủ rất say, tôi và Đinh Nhất xuống xe đóng cửa mà cậu ta vẫn không tỉnh, tôi chỉ thấy cậu ta lắc lư đầu rồi lại ngủ tiếp

So với cảnh tượng “Người đi lại nườm nượp” trước đó, thì hiện giờ khu vực tòa cao ốc Đông3Lai yên tĩnh như chết, tôi biết đây mới chính là dáng vẻ thực sự của nó..

Vì không muốn những xe đi ngang qua chú ý nên tôi và Đinh Nhất cố ý vòng ra phía sau tòa nhà, sau đó bẻ gãy mấy tấm ván gỗ trên cửa sổ xuống

Những tấm ván này ở đây nhiều năm rồi nên đã mục từ lâu! Đừng nói Đinh Nhất mà đến cả tôi chỉ cần dùng sức là có thể dễ dàng kéo một mảnh ra

Khi tôi và Đinh Nhất đi vào trong thì phát hiện hoàn cảnh bên trong rất tồi tệ, đồng thời cũng hiểu tại sao ngay cả những người vô gia cư cũng không chịu tới đây.

Hóa ra1ở đây có rất nhiều công trình quan trọng vẫn chưa được hoàn thiện, năm đó chắc do đội thầu vì chạy theo tiến độ để được lấy tiền sớm nên bọn họ chỉ làm thật nhanh phía ngoài trông giống như đã “hoàn thành”, nhưng thực tế họ đâu có làm gì bên trong? Ở giữa những sàn nhà chỉ có cốt thép, còn chẳng hề đổ bê tông..

giữa các tầng với nhau cũng chẳng có cầu thang.

Bảo sao không có người nào chịu tiếp nhận tòa nhà này, thật ra đây là một cái xác rỗng, ai nhận nó thì phải xây lại từ đầu, đúng là chẳng có ai muốn nhận cái kiểu buôn bán lỗ vốn này3làm gì

Lúc này Đinh Nhất bật đèn pin chiếu xung quanh, anh ta phát hiện trên nền đất tầng một có rất nhiều cỏ hoang và còn rất nhiều dây leo chui từ bên ngoài vào

Anh ta quay đầu lại nói với tôi: “Cẩn thận dưới chân một chút, trong đám cỏ này có thể có phế liệu xây dựng lúc trước...” Tôi gật đầu, sau đó vừa rón rén vừa nói: “Yên tâm đi, phế liệu xây dựng không quan trọng, sợ nhất giẫm phải cứt! Anh cũng biết đấy, mấy chỗ này rất dễ bị người đi ngang qua coi là nhà vệ sinh công cộng, thôi đừng nói đến cho đỡ buồn nôn.” Ai ngờ Đinh Nhất nghe3xong lại lắc đầu bảo: “Trong này chắc không có người nào vào đâu cho nên cậu không cần lo giẫm phải cứt.” “Cũng đúng..

Nhưng tại sao ở đây lại không có người đi vào nhỉ? Điều này rất không hợp lý! Tôi không tin mấy khối gỗ mun đó có thể phòng cháy và phòng trộm?” Tôi nói với vẻ mặt không hiểu

Đinh Nhất cau mày nhìn xung quanh rồi trầm giọng, nói: “Thật ra ở đây không chỉ có người không tiến vào, mà đến cả rắn, côn trùng, chuột, kiến đều không có, dường như ở chỗ này chỉ có thực vật phát triển...”

Tôi biết Đinh Nhất có giác quan cực kỳ nhạy bén, anh ta nói ở9đây không có những con vật nhỏ đó thì chắc chắn không có..

Xem ra nơi này đúng là có vấn đề: Thế là tôi quay đầu nói với Đinh Nhất: “Nếu không chúng ta lên tầng trên nhìn xem?”

Đinh Nhất ngẩng đầu nhìn hành lang không có cầu thang, anh ta nói: “Được, tôi lên trước xem tình hình rồi sau đó sẽ kéo cậu lên.”

Tôi nhìn lướt qua chỗ hướng lên tầng hai, có vẻ không khó để leo lên, chắc không cần Đinh Nhật kéo tôi vẫn có thể tự mình lên được

Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì Đinh Nhất đã dùng một tay leo lên sàn gác rồi sau đó dùng sức bật cả người lên tầng hai.

Anh ta đứng vững xong cúi đầu bảo tôi: “Cậu cứ chờ một lúc nhé, tôi xem tình hình trên này đã...” Nói rồi Đinh Nhất biến mất khỏi tầm mắt của tôi

Tôi cứ tưởng Đinh Nhất chỉ đi một lúc rồi quay lại, nhưng không biết tại sao đợi mười mấy phút vẫn không thấy anh ta trở về

Lòng tôi nặng nề vì cảm thấy có vấn đề, tôi bèn ngẩng đầu lên khẽ gọi: “Đinh Nhất? Anh chết ở đâu rồi? Đinh Nhất!”

Tòa nhà lúc ấy vô cùng yên tĩnh nên dù tôi và Đinh Nhất ở hai tầng khác nhau, nhưng giữa hai tầng có rất nhiều chỗ chỉ có khung thép nên nếu Đinh Nhất ở tầng hai thì nhất định sẽ nghe được giọng nói của tôi.

Thế nhưng xung quanh ngoại trừ giọng nói của tôi thì không còn gì khác, yên tĩnh đến mức nghe được giọng tối vọng lại! Thế là tôi bèn học theo Đinh Nhất, dùng tay không trèo lên tầng hai..

Đương nhiên động tác của tôi không thể chuẩn như Đinh Nhất, nên tư thế không thể nào đẹp trai bằng anh ta.

Đợi tôi lên tầng hai xem thì thấy ở đây vô cùng trống trải, chỉ cần nhìn lướt qua là thấy được đầu kia, nhưng ở đây làm gì có bóng dáng Đinh Nhất? Lúc này tôi lấy điện thoại ra để gọi cho Đinh Nhất nhưng điện thoại không có tín hiệu!

Tôi thấy thế lập tức chửi thẩm trong lòng: “Không thể đổi kiểu khác được à?”

Nhưng tức giận thì tức giận, còn vấn đề cần giải quyết vẫn phải giải quyết

Theo kinh nghiệm trước đây khi có ma quái nào có ý tách tôi và Đinh Nhất ra thì mục tiêu của bọn chúng nhất định là tối! Vì vậy hiện giờ tôi có hai lựa chọn, hoặc là bỏ lại Đinh Nhất để quay về xe tìm Đàm Lỗi, hoặc ở lại xem bọn chúng tách chúng tôi ra rồi cuối cùng sẽ giở trò gì?

Thật ra với bản lĩnh của Đinh Nhất dù tôi có bỏ anh ta lại rồi rời đi một mình, chắc anh ta vẫn an toàn đi ra..

Nhưng nếu thật sự làm như thế thì không đáng mặt đàn ông! Mặc dù tôi hiểu đây là biện pháp an toàn nhất hiện giờ, nhưng tôi cũng biết nếu đổi chỗ với Đinh Nhất, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ tôi lại một mình...

Nghĩ tới đây tôi bèn hét to vào không khí: “Ra đi! Đã tách chúng tôi ra để bóp quả hồng mềm này rồi, nếu còn không ra tay tôi sẽ bỏ chạy đó!” Sau khi nói xong tôi chờ một lúc thấy xung quanh không có động tĩnh gì, tôi hơi không kiên nhẫn muốn quay người xuống dưới, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy sau lưng có một người phụ nữ mặc áo cưới màu trắng không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Vào thời gian này, tại địa điểm này tự nhiên gặp một người phụ nữ như vậy, nếu là người bình thường chắc sẽ bị dọa ngất! Dù thần kinh bách chiến như tôi mà vẫn cảm thấy da đầu hơi tê dại

Người phụ nữ đó vẫn luôn cúi thấp đầu cứ như là đang nhìn hai chân của mình, mà chiếc váy cưới màu trắng trên người cô ta vấy đầy vết bẩn, nhìn kĩ lại thì chúng là từng mảng vết máu khô...

Đọc truyện chữ Full