*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một mặt hắn trả thù cho bản thân, còn mặt khác chính là báo thù cho Hoàng Đại Lâm, bởi vì bất kể thể nào, ba người bọn họ vẫn có liên quan đến cái chết của Hoàng Đại Lâm Nếu như lúc đó chỉ cần có một người ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc và đưa Hoàng Đại Lâm đến bệnh viện, thì sau đó Hoàng Đại Lâm đã không bị qua đời vì đau tim và càng không có một loạt chuyện sau này. Nghĩ đến đây tôi quay đầu nhìn về phía Mạnh Đào đang nằm trên đất chưa dậy nổi, chẳng trách Mã Kiến cử nhất định phải giết cậu ta cho bằng được? Xem ra tên này cũng không nói hết với chúng tôi, bởi vì cậu ta không hề nhắc đến lý do tại sao3Mã Kiến và Vu Hải Đông lại đánh nhau. Lúc này tôi nhìn về phía Chú Lê và hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Âm hồn của Mã Kiến phải xử lý thế nào ạ?” Chú Lê suy nghĩ rồi nói với Hoàng Đại Lâm: “Cậu vội vàng hiện thân là vì muốn khuyên Mã Kiến quay đầu hả?” Hoàng Đại Lâm gật đầu: “Mặc dù đúng là tôi chết do bọn họ, nhưng tôi biết bọn họ thật sự không phải muốn hại chết tôi, vì thế không nên để bọn họ phải bồi thường tính mạng vì chuyện này, lần nào tôi cũng muốn khuyên Tiểu Mã quay đầu, nhưng tính tình của thằng bé quá bướng bỉnh không chịu nghe lời.” Chú Lê tiếp tục hỏi: “Hiện giờ chuyện đã đến nước này thì cậu có tính toán gì không?” Hoàng Đại Lâm1cầu xin Chú Lê: “Tôi biết Tiểu Mã đã hại rất nhiều người, nhưng có thể để tôi khuyên nó đi với tôi một lần nữa được không?” Chú Lê đương nhiên hy vọng Mã Kiến chịu nghe lời khuyên, chỉ cần hắn đồng ý đi cùng Hoàng Đại Lâm xuống Âm Ti báo danh thì tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng Nhưng vấn đề là Mã Kiến sẽ đồng ý sao? Mạnh Đào không chết nên oán khí trong lòng Mã Kiến vẫn chưa tiêu tan, nếu lúc này bảo hắn rời đi thì chắc chắn hắn sẽ không vui. Đến bây giờ thì toàn bộ mọi chuyện đã được làm rõ, mặc dù ba người Dương Mộc Sâm rất đáng ghét, nhưng cũng như những gì Hoàng Đại lâm đã nói, tội bọn họ đều không đáng chết.. Vì thế6đương nhiên chúng tôi sẽ không trơ mắt nhìn Mạnh Đào bị Mã Kiến giết chết. Nghĩ tới đây tôi nói với Chú Lê: “Để anh ta thử một lần đi ạ! Nếu có thể khuyên là tốt nhất, còn nếu không thì chúng ta đành dùng một chiêu cuối cùng.” Chú Lê nghe không hiểu: “Chiêu cuối cùng là gì?” Tôi sầm mặt lại và nói: “Đánh tan hồn phách của hắn là xong hết mọi chuyện!” Chú Lê nghe tôi nói thì lập tức ngẩn người, chắc chứ không ngờ tôi lại đưa ra đề nghị “giết ma” một lần nữa.. Thật ra ngay cả tôi cũng không nghĩ mình lại nảy sinh suy nghĩ muốn giết ma Dường như từ khi tôi cầm cái Kim Cương Xử này thì suy nghĩ đó đã mọc rễ nảy mầm trong lòng tôi, chỉ cần nhìn thấy lệ4quý hại người là lại muốn diệt trừ. Những năm đó chủ nhân của Kim Cương Xử này dù sao cũng là người xuất gia, chắc phải lòng dạ từ bi phổ độ chúng sinh mới đúng chứ? Không thể nào thích đuổi tận giết tuyệt như thế này phải không? Vì thế trong nhất thời tôi không làm rõ được vấn đề này xuất phát từ Kim Cương Xử hay do chính bản thân mình... Chú Lê tất nhiên tuân theo quy tắc của chú từ trước đến giờ là không giết ma quỷ lung tung, vì thế chú để Hoàng Đại Lâm tiến vào thử một lần, mỗi tội không biết với cái tính tình cố chấp của Mã Kiến thì có nghe anh ta khuyên hay không. Mã Kiến bị Chú Lê dùng lưới đỏ trói lại nên không động đậy được,3nhưng khi hắn thấy Hoàng Đại Lâm đi đến trước mặt mình, trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.. Lúc này Chú Lê giơ tay gỡ lá bùa trên tấm lưới xuống để hắn có thể nói chuyện với Hoàng Đại lâm. Ai ngờ Hoàng Đại Lâm còn chưa kịp mở miệng thì Mã Kiến đã nói trước: “Chú Hoàng, chú mau rời khỏi chỗ này đi, đừng chờ cháu! Thằng mặt trắng kia có cái pháp khí lợi hại lắm, cháu không đi được, chú mau đi trước đi!” Hoàng Đại Lâm nhìn sang tôi một chút, rồi sau đó liên tục lắc đầu: “Chú không thể để cháu ở lại đây, nếu muốn đi thì cùng đi, muốn ở thì cùng ở! Nghe lời chú, hãy đi cùng chú thôi! Bọn họ đồng ý cho chúng ta cùng nhau rời khỏi đây để đến Âm Ti báo danh.” Mã Kiến nghe xong tái mặt lắc đầu, nói: “Cháu không đi! Cho dù không thể giết Mạnh Đào thì cháu cũng sẽ không rời khỏi chỗ này Chú Hoàng à, cháu không muốn xuống đó chịu khổ.. Nếu như vậy thì còn không bằng để bọn họ đánh tan hồn phách còn hơn, tự chủ đi trước đi.” Hoàng Đại Lâm vừa vội vừa tức: “Thằng nhóc ngốc này, xuống dưới chịu chút khổ rồi sẽ lại có ngày quay đầu, nếu như bây giờ hồn phách cháu bị đánh tan thì thật sự sẽ chẳng còn gì nữa!” Mấy người chúng tôi đứng một bên lặng lẽ quan sát, xem ra Hoàng Đại Lâm không có cách nào khuyên được loại “cứng đầu” như Mã Kiến, thế rồi tính bướng bỉnh của Hoàng Đại Lâm cũng nổi lên, anh ta nói nếu Mã Kiến không đi thì mình cũng không đi. Lúc này tôi cố y kích Mã Kiến: “Các người nghĩ kĩ đi, dù sao pháp khí trong tay tôi giết một con ma hay hai cũng chẳng có gì khác nhau, nếu như hai vị đều nghĩ kĩ không muốn đi thì tôi sẽ nhanh chóng đưa cả hai lên đường, chúng tôi cũng có thể kết thúc công việc để sớm về nhà.” Mã Kiến nổi giận, mặc dù hắn không thể cử động nhưng không khí xung quanh hắn đã trở nên hoàn toàn khác.. Chú Lê thấy thế liền nhìn tôi như đang trách tôi tại sao lại phải chọc giận Mã Kiến? Đúng là tôi cố ý chọc tức Mã Kiến, bởi vì trong lòng tôi không hề nhân từ như Chú Lê, cho nên nếu như bọn họ không chịu đi thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất đó là làm cho hai người đó vĩnh viễn biến mất trên thế giới này. Với oán khí hiện giờ của Mã Kiến thì dù nhốt hắn ở chỗ nào thì trải qua thời gian lâu dài cũng sẽ trở nên càng thêm nguy hiểm, nếu hắn nhất định không chịu đi thì chỉ còn biện pháp này! Bởi vì trong mắt tôi, bất kể quy củ của Âm Ti hay pháp tắc của nhân gian đều không quan trọng bằng mạng người Nếu như biết rõ giữ bọn họ lại thì một ngày nào đó sẽ hại chết càng nhiều người sống, vậy tại sao không giải quyết triệt để phiền toái này ngay bây giờ? Theo cơn tức giận ngày càng tăng của Mã Kiến, tấm lưới đỏ trói hắn càng lúc càng nguy hiểm, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn kéo đứt.. Mà tôi chờ cũng chính là lúc này.