TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 2985

Chương 2985

Nghe nói, năm đó khi xây dựng Cung điện Bùi Môn ở chỗ này thì đây chỉ là một cái nghĩa địa khỉ ho cò gáy, dù sao thì hồi đó Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chỉ là một gia tộc rách nát nghèo nàn mà thôi.

Nhưng trải qua gần trăm năm thay đổi, nơi đây đã trở thành một nơi thanh tĩnh, phong cảnh xinh đẹp, còn có thác, có cầu, có đình đài này kia nữa.

Các phong cách kiến trúc khác nhau của Đại Hạ được kết hợp với nhau, có thể gọi nơi này là bản sao của Vườn Viên Minh, thắng cảnh có một không hai trên thế giới.

Đặc biệt là lúc về đêm, khung cảnh ở đây tuyệt đối có thể xem như là đẹp nhất ở Cảng Thành rồi. Chỉ tiếc là hiện tại tâm trạng của Bùi Cửu Thiên và Bùi Lệ Thu đang rất nặng nề, bọn họ chẳng còn tâm trí đầu mà thưởng thức cảnh đẹp này nữa, hai người vội vàng đi qua một loạt trạm gác.

Ngay cả Bùi Cửu Thiên và Bùi Lệ Thu cũng phải kiểm tra thân phận ba lần bảy lượt mới được ra vào Cung điện Bùi Môn, chớ nói chi là những người khác. Có thể khẳng định rằng nơi này chính là chỗ an toàn nhất ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas.

Cuối cùng, sau khi đi qua chín khoảng sân nhỏ thì một vườn hoa nhỏ cổ xưa cũng xuất hiện trước mắt hai người. Khu vườn này có vẻ không hòa hợp với không gian đẹp đẽ ở bên ngoài cho lắm, mà có mấy phần cổ kính và giản dị.

Tuy nhiên, những người có hiểu biết về lịch sử của hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas đều biết rằng khoảng sân nhỏ này chính là nơi khởi đầu của Bùi Môn tại hai thành phố này.

Lúc này, hai bên sân có hai hàng phụ nữ mặc áo dài màu xám khoanh tay đứng đó. Trong yên lặng lại mang theo cảm giác uy nghiêm khó tả thành lời, khiến người ta cảm thấy tuyệt đối không thể khinh thường thực lực của những người này được.

Ngoài ra, ở giữa con đường mà các cô đang canh giữ còn có một chiếc ghế dựa cũ.

Một bà lão khoảng hơn tám mươi tuổi, mặc một bộ quần áo màu trắng đang tựa trên ghế, hai mắt bà ta híp lại, dường như đang chợp mắt.

Nhưng cho dù là như vậy thì trên người bà ta vẫn có một loại khí tức tao nhã không gì sánh được của kẻ bề trên đang nhẹ nhàng tản ra. Cảm giác uy nghiêm khó nói thành lời bao phủ khắp mọi nơi.

Nhìn thấy khung cảnh như vậy, khóe môi Bùi Cửu Thiên kéo ra một nụ cười, sau đó, anh ta bước tới mấy bước, nhỏ giọng nói: “Bà nội, cháu đến thăm bà đây ạ”

Bùi Lệ Thu cũng nhẹ nhàng gọi: “Mẹ”.

Có vẻ như lúc nghe thấy giọng nói của hai người thì Cụ bà mới tỉnh táo lại. Bà ta từ từ mở mắt ra, ngay lúc này, dường như có ma lực tràn ra từ đôi mắt của bà ta, khiến nụ cười thương mại trên mặt Bùi Lệ Thu đông cứng lại.

Mặc dù ở bên ngoài Bùi Lệ Thu có thể hô mưa gọi gió ra vẻ ta đây, nhưng lúc này, cô ta có thể cảm nhận được rằng khi ở trước mặt Cụ bà thì mình chỉ là một con thuyền lá lênh đênh trong sóng biển, có thể lật nhào bất kỳ lúc nào.

“Sao rồi? Bụng vẫn không có động tĩnh gì à?”

Lúc này, bà cụ Bùi đưa mắt nhìn xuống bụng dưới của Bùi Lệ Thu, khi nhìn thấy vòng eo thon thả của cô ta thì trên mặt bà cụ lộ ra vẻ không hài lòng. Hiển nhiên là bà cụ Bùi không quá yêu thích đứa con gái đã gả đi nhiều năm nhưng vẫn không sinh được đưa con nào này.

Bùi Lệ Thu nâng mắt lên, đang định nói gì đó nhưng Bùi Cửu Thiên đã liên tục nháy mắt với cô ta, sau đó bước nhanh đến bên cạnh bà cụ, nói: “Bà nội, bà cũng biết là chuyện này không thể trách cô út được mà.

Dượng út hết lòng vì nước, ba năm cũng không thèm về nhà, chuyện này thật sự không thể trách cô út được. Nhưng mà bà yên tâm đi, lần này bà làm lễ mừng thọ, cho dù dượng út có bận rộn đến mấy thì cũng phải về chúc thọ bà, đến lúc đó bà hối lượng một chút còn hiệu quả hơn nhiều so với hối cô út đó bà..”

Nghe Bùi Cửu Thiên nói thế, bà cụ Bùi hơi nhíu mày lại, sau đó mới gật đầu bảo: “Ừ, bà nghe lời cháu..”.

Đọc truyện chữ Full