*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ai ngờ lần này tôi không tỉnh lại nhanh như lần trước, hơn nữa còn liên tục chảy máu mũi Đinh Nhất thấy thể lập tức cầm một chiếc khăn mặt trong phòng giúp tôi cầm máu, đồng thời liên tục gọi tên tôi.. May mà tôi thấy máu” một lúc sau là tỉnh lại và tự mình cầm khăn che mũi, Đinh Nhất lúc này mới rảnh tay gọi điện cho mấy người chú Lê Nghe đến đó, sắc mặt chú họ tôi lập tức trở nên rất khó coi, nếu không phải dáng vẻ tới bây giờ khá thảm thì chắc chú phải tiến lên đập tôi một trận mất Nhưng cho dù như vậy chú họ vẫn bắt mạch cho tôi rồi bảo: “Tạm thời không có gì đáng ngại.. Tên nhóc thổi tha này, hôm nay mất chừng đó máu cũng chỉ cần vài ngày là3hồi lại, nhưng nếu có ngày mất mạng thì đã quá muộn rồi, biết không?” Tôi biết chú họ nói như vậy không phải là dọa mình, mà là muốn cho tôi hiểu rõ để đừng tùy tiện làm ẩu Nhưng lúc này tôi vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn nên chỉ “Ừ” vài câu đối phó, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa sạch máu trên mặt. Sau khi dùng nước lạnh rửa mặt, tôi đã cảm thấy khá hơn, nhưng người đàn ông trong giấc mơ đó vẫn luôn khắc sâu trong đầu tôi không thể xóa đi được.. Rốt cuộc người này là ai? Ở trong phòng vệ sinh điều chỉnh tốt tâm tình xong, tôi đi ra cười và nói: “Trời còn chưa sáng đâu, mọi người tranh thủ về ngủ một lúc đi!” chú Lê trừng mắt: “Ngủ cái gì mà ngủ! Mấy1người đưa danh sách lấy được từ trong từ đường của nhà họ Ngô cho tôi xem thử xem nào...” Đinh Nhất đưa danh sách trên bàn trà cho chú Lê, sau khi chú xem kỹ càng tên của hơn hai mươi người này xong lại đột nhiên nhướng mày: “Chú đã từng nghe qua cái tên Hoàng Cần Thần này...” Tôi vội truy hỏi: “Thật ạ? Hắn làm cái gì vậy?” chú Lê ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Thật ra vòng tròn của nghề này rất nhỏ, ai thật sự có bản lĩnh, ai chỉ có cái vẻ bề ngoài, người ngoài nghe không rõ nhưng giữa bọn chú lại quá hiểu.. Nếu như chú nhớ không nhầm, Hoàng Cần Thần là một thuật sĩ phong thủy rất có bản lĩnh.” Tôi nghe xong cũng không hiểu nên hỏi: “Tại sao lại là nhớ không nhầm?” chú Lê giải8thích với tôi, đây là một cái tên chú đã từng nghe vào mười mấy năm trước, khi đó chú Lê vẫn chưa có danh tiếng như bây giờ, ngược lại Hoàng Cần Thần là một đại sư phong thủy nổi tiếng trong tỉnh chú Lê lúc đó vẫn muốn tìm một cơ hội gặp mặt vị Hoàng đại sư này, nhưng sau này lại nghe nói hắn rời khỏi địa phương mà không rõ lý do. Tôi vỗ mạnh trán rồi nói: “Hoàng đại sư? Không phải Ngô Trường Hà nói năm đó Ngô Triệu Hải đã mời một vị Hoàng đại sư về đây à?” Đàm Lỗi gật đầu tiếp lời: “Ừ, đúng, con cũng nghe ông ta nhắc đến Hoàng đại sư.” Lúc này chú họ cầm lấy danh sách trong tay chú Lê và nói: “Ở trên bài vị này, tên Hoàng Cần Thần nằm9ở vị trí cuối cùng, chắc chắn là Hoàng đại sư năm đó vào thôn để giải quyết vụ “Có ma quỷ ở gốc cây thông.” Tôi nói đầy ẩn ý: “Cái tên được đưa vào bài vị không có chữ này chắc chắn là người đã chết.. Đúng không?” Chú họ gật đầu: “Trong tình huống bình thường thì đúng là như vậy, những năm trước cũng có trường hợp thờ cúng khi còn sống, nhưng điều này chỉ dành cho người có công đức lớn, hơn nữa cũng không có khả năng một lần duy nhất thờ cúng nhiều người sống như thế này.” chú Lê cũng đồng ý quan điểm của chú họ: “Đúng là như vậy, nhưng nếu Hoàng đại sư thật sự xảy ra chuyện thì không thể nào chú lại không nghe được chút tin tức nào, dù sao ông ta cũng7là một người có tiếng trong nghề này...” Lúc này tôi nhìn thoáng qua màu trời bên ngoài rồi mở miệng: “Ngô Vũ nói sáng nay Ngô Triệu Hải sẽ trở về, cháu cảm thấy chúng ta nên gặp Ngô Trường Hà một lần trước khi ông ta trở về, biết đâu có thể hiểu rõ một chút chuyện năm đó từ miệng của Ngô Trường Hà?” Mấy người chú họ cũng đồng ý với ý kiến này, dù sao nó vẫn an toàn hơn nhiều so với “thăm dò từ đường trong đêm” Chỉ có điều chúng tôi vẫn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt trước khi đi, biết đâu lại nghe được một phiên bản thứ ba từ miệng Ngô Trường Hà? Vì tính đến khả năng Ngô Vũ là tay chân thân tín của Ngô Triệu Hải, chúng tôi quyết định trời vừa sáng sẽ đi tìm Ngô Trường Hà mà không để Ngô Vũ biết.. Hơn nữa người trong thôn bình thường đều dậy rất sớm Nếu chúng tôi không đi sớm thì có khi Ngô Trường Hà lại đi Đào Hoa Cốc làm việc! Khi chúng tôi đi đến cửa chính nhà Ngô Trường Hà, vừa đúng lúc gặp ông ta khiêng cuốc chuẩn bị ra ngoài, Ngô Trường Hà nhìn thấy mấy người chúng tôi thì sầm mặt xuống, hỏi: “Các người tới làm gì?” chú Lê mỉm cười, nói: “Chào anh, chúng tôi muốn hỏi một chút chuyện năm đó.” Ngô Trường Hà lạnh lùng hừ giọng: “Tìm tôi thì có gì để mà hỏi, mấy người cần gì cứ tìm Ngô Triệu Hải đi! Không phải hắn là người biết rõ nhất à?” Tôi thấy lão già này nói chuyện ngang phè giống như ăn thuốc súng vậy, trong lòng cũng hơi bực mình nên đang muốn đi đến bật lại hai câu thì bị chú họ ngăn lại, chú Lên tiếng: “Anh Ngô, nếu chúng tôi muốn nghe Ngô Triệu Hải nói thì sẽ không đến tìm anh, nếu chúng tôi đến đây tức là không muốn nghe ông ta nói...” Ngô Trường Hà nghe thể thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó ông ta cao giọng: “Tôi còn phải làm việc nữa, nếu như mấy người thật sự muốn biết điều gì, vậy hãy đi cùng tôi đến Đào Hoa Cốc!” Mấy người chúng tôi lập tức nhìn nhau cười, điều này đúng là hợp lý chúng tôi, vì đúng lúc mọi người cũng muốn đi xem Đào Hoa Cốc một chút.. Vì nhà nào trong thôn cũng mở homestay, cho nên ngoại trừ Ngô Trường Hà ra chắc không có ai dậy sớm đến thể, vì vậy dọc con đường này chúng tôi không gặp bất kỳ thôn dân nào Nhưng cho dù như thế, Ngô Trường Hà vẫn không nói câu nào mà chỉ vác cuốc bước nhanh ở phía trước chúng tôi Chỉ một lát sau.. Mấy người chúng tôi đi theo Ngô Trường Hà đến một thung lũng phong cảnh rất đẹp, trên một khối đá xanh cao bằng một người có viết ba chữ “Đào Hoa Cốc” rất to.