*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngô Vũ nghe tôi nói vậy thì thở dài rồi đáp: “Tôi cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ biết là năm đó tộc trưởng của họ Ngô đột nhiên quyết định dẫn cả tộc đi cùng nhau, cũng không nói rốt cuộc là lý do gì Thật ra năm đó trên hòn đảo kia cũng không phải chỉ có một mình tộc họ Ngô chúng tôi, sau đó còn có rất nhiều ngư dân họ khác cũng lần lượt lên đảo định cư, nhưng trên đảo chủ yếu vẫn là người họ Ngô chúng tôi Những người họ khác thấy họ Ngô chúng tôi muốn rời đảo tập thể, hầu hết đều rất vui sướng, như vậy bọn họ có thể vào thôn trang mà nhà họ Ngô chúng3tôi đã sinh sống mấy trăm năm nay để ở Nhưng đồng thời cũng có một số ít người quan hệ tốt với chúng tôi, bọn họ sống cùng chúng tôi trên đảo đã mấy chục năm nên khó tránh khỏi sinh ra tình cảm, thậm chí còn có trường hợp kết hôn với nhau Bởi vậy nên sổ ít người này cũng đi theo chúng tôi...” Đến đây tôi bèn hỏi anh ta: “Những người này chính là người khác họ trong thôn bây giờ đây à?” Ngô Vũ gật đầu đáp: “Ừ, mặc dù bọn họ đều là người họ khác, nhưng mà bọn họ cũng là đời sau của người nhà họ Ngô chúng tôi, trong gen của bọn họ xem như là có quan hệ huyết thống với chúng1tôi.” Thì ra là thế, tôi đã bảo tại sao cái thôn Nhạn Lai này lại có thể đoàn kết như vậy, hóa ra cho dù không phải họ Ngô thì cũng đều là người có quan hệ thông gia với nhà họ Ngô cả Không ngờ người của mấy trăm năm trước vậy mà cũng biết chỗ có hại của việc sinh sản họ hàng gần, cho nên rất thức thời cho phép một ít người họ khác định cư trên hòn đảo nhỏ của bọn họ, để bảo đảm nguồn gen tốt đẹp Lúc này Ngô Vũ đột nhiên quay đầu lại, hơi hào hứng nói với chúng tôi: “Thật ra từ sau khi tôi gặp phải ma năm mười tuổi ở chỗ cây thông cô đơn thì chưa từng lên8núi vào buổi tối, cho nên lúc này trong lòng cũng cảm thấy hơi kích thích.” chú Lê bật cười hỏi anh ta: “Sao? Sợ hả? Nếu sợ thật thì đừng miễn cưỡng mình, một lát đưa chúng tôi đến nơi rồi cậu đi về theo đường cũ là được.” Tôi biết chú Lê cố ý nói như vậy, thanh niên bình thường nghe mấy câu như thế thì cho dù trong lòng thật sự sợ nhưng ngoài miệng cũng ngại thừa nhận.. Quả nhiên Ngô Vũ cắn câu: “Đương nhiên không phải, có các vị cao nhân ở đây, tôi sợ cái gì chứ? Nhưng tôi thật sự rất hào hứng, bởi vì mấy năm nay chú Hải không cho tôi lên núi vào buổi tối Đúng rồi! Sau này nếu chú Hải9có hỏi tới, các vị đại sư tuyệt đối đừng nói lộ ra nhé!” Tôi cười, lắc đầu và nói: “Anh cứ yên tâm đi! Chú của anh cũng thật là, vẫn còn coi anh như trẻ con...” Trong khi mấy chúng tôi đang nói chuyện, xe ngắm cảnh lại chạy đến chỗ cách cây thông cô đơn khoảng một kilomet lúc trước Ngô Vũ đỗ xe xong thì tắt máy rút chìa khóa Lúc này tất cả chúng tôi đều xuống xe, đi bộ nốt đoạn đường núi một kilomet cuối cùng này Có lẽ vì là buổi tối nên lần này có cảm giác hoàn toàn khác lần trước Mặc dù nhiệt độ không khí trong núi vốn đã rất thấp, nhưng chúng tôi càng đi tới gần “Cây thông cô đơn” càng có7thể cảm nhận được rõ ràng độ ẩm bắt đầu dần dần giảm xuống.. “Hơ.. hắt xì!” Ngô Vũ hắt xì rồi vội vàng siết chặt cổ áo của mình và nói: “Không ngờ nhiệt độ không khí trong núi thấp như vậy, chắc có khi mặc áo bông cũng không ẩm được mấy.” Chúng tôi vẫn còn tạm, tuy cũng cảm thấy rét căm căm, nhưng chúng tôi đều biết cái kiểu lạnh này không phải lạnh bình thường, mà là âm khí tăng cao làm cho cơ thể con người thấy lạnh thấu xương Lúc này chú Lê lấy từ trong người ra một lá bùa vàng xếp thành hình tam giác đưa cho Ngô Vũ: “Đem theo cái này bên người, dương khí trên người cậu không đủ, sau khi trở về phải chú ý rèn luyện sức khỏe...” Nghe xong, sắc mặt Ngô Vũ hơi đỏ lên và nhận lấy lá bùa vàng: “Bình thường đúng thật là cháu khá ít vận động...” Khi đang nói chuyện, “Cây thông cô đơn” đã xuất hiện trong tầm nhìn của chúng tôi Lúc này tôi liếc nhìn thời gian, bây giờ vẫn chưa đến 10 giờ, ắt hẳn là chưa tới giờ những linh hồn trẻ con đó ra quậy phá, xem ra chúng tôi phải tranh thủ thời gian mới được. Tiếp theo chú Lê và chú họ chỉ huy Đàm Lỗi và Đinh Nhật nhanh chóng bố trí xong đàn làm phép gọi hồn, còn tôi thì đứng ở một bên xem náo nhiệt với Ngô Vũ Không phải tôi không muốn qua đó giúp một tay, chủ yếu là sự hiểu biết của tôi về mấy thứ này chẳng nhiều hơn Ngô Vũ bao nhiêu, không gây phiền phức thêm cũng xem như giúp rồi. Gọi hồn chính là bản lĩnh giữ nhà của chú Lê Chú ấy đốt một lá bùa gọi hồn, sau đó miệng niệm phù chú thúc giục bùa gọi hồn.. Mỗi một động tác đều đâu ra đấy Nhưng người trong nghề chúng tôi đều biết, đó đều là kỹ năng giả, bởi vì cái quan trọng chỉ là lá bùa gọi hồn kia mà thôi Nhưng Ngô Vũ cũng đâu có biết! Anh ta lập tức bị mấy chiếu kỹ năng giả “ra dáng” này của chú Lê hù dọa, há miệng kinh ngạc nói không thành lời. chú Lê thấy đạt tới hiệu quả mà chú ấy muốn rồi thì khẽ lay nhẹ chuông gọi hồn, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh Tôi biết đây mới là vở kịch lớn chân chính, bởi vì tôi đã cảm nhận được độ ấm xung quanh bắt đầu càng ngày càng lạnh, ngay cả hơi chúng tôi thở ra cũng dần trở nên trắng xóa Ngô Vũ đứng cạnh có thể là lạnh đến nỗi không chịu nổi nên quay đầu muốn nói chuyện với tôi, kết quả lại bị tối giơ tay bịt miệng lại, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu với anh ta, ra hiệu anh ta đừng lên tiếng.. Ngay sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng từ hướng cây thông truyền đến Là tiếng xích sắt quét đất, chúng tôi nghe vậy đều hơi kinh ngạc, đây không phải tiếng của xích khóa hồn của âm sai dùng khi câu hồn sao? Chẳng lẽ gần đây có âm sai?! Ngay vào lúc tất cả chúng tôi đều cảm thấy nghi ngờ thì phía trước đống đá khổng lồ bên dưới cây thông loáng thoáng xuất hiện vài bóng người, mà tay chân bọn họ đều bị một sợi xích sắt xích lại với nhauchú Lê thấy đã gọi được âm hồn tới, bèn cất cao giọng nói với mấy bóng người: “Vãn bối Lê Chân Hải may mắn được bái kiến Hoàng đại sư Hoàng Cẩn Thần
Xin Hoàng đại sư hiện thân để gặp mặt...”