*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu tiên Hoàng Cần Thần gặp Ngô Vũ lúc ấy chỉ có mười tuổi, ông ta phát hiện mặc dù bề ngoài trông đứa trẻ này cực kỳ giống trẻ con bị lạc hồn bình thường, nhưng trên thực tế lại là bị thứ gì đó đánh dấu, chỉ cần tới thời gian đã hẹn là sẽ bắt hồn phách của thằng bé đi. Trong mắt Hoàng Cần Thần, tình huống như thế này rất khó giải quyết Nếu không nhanh chóng điều tra được rốt cuộc là tà ma gì muốn bắt hồn phách của cậu bé, chỉ sợ vừa đến giờ ấy thì dù bản lĩnh của Hoàng Cần Thẩn có lớn cách mấy cũng không thể cứu đứa trẻ này về được Nhưng Hoàng Cần Thần tra xét hết lượt trong thôn rồi mới phát hiện ra, dường như người tộc3trưởng Ngô Triệu Hải mời mình về có chuyện gì đó vẫn luôn giấu mình, hơn nữa những việc này có liên quan trực tiếp đến việc hai đứa trẻ bị ma ám Dưới tình huống không biết toàn bộ chân tướng sự việc, Hoàng Cần Thần cũng không dám chắc có thể cướp tính mạng của hai đứa trẻ về trong tay tà ma Vì thế thừa dịp trời còn chưa tối, ông ta định lên núi xem thử Quả nhiên giống như mấy đứa trẻ lên núi đã nói, gần đống đá khổng lồ trên đỉnh núi có rất nhiều xương trắng của trẻ con, nhìn màu sắc thì chỗ xương cốt này có mới có cũ, ắt hẳn là bị ném tới đây vào những thời điểm khác nhau Ban đầu Hoàng Cẩn Thần còn cảm thấy nơi này có thể nào1là “mộ trẻ con”? Bởi vì ở thời xưa, trẻ chết non không được vào phần mộ tổ tiên, cho nên mọi người thường ném xác của chúng tập trung ở một chỗ, dần dà nơi đó trở thành một cái “mộ trẻ con” Âm khí của mộ trẻ con kiểu này nặng hơn rất nhiều so với mộ của người trưởng thành, cộng thêm oán khí tận trời vì chúng không thể trưởng thành, cho nên thông thường nơi như thế này đều vô cùng bất thường Tuy nhiên, nếu nơi này là một cái mộ trẻ con, thì mọi người ở thôn Nhạn Lai không thế nào không biết được? Bởi vì trong phạm vi trăm dặm quanh đây chỉ có một mình thôn bọn họ Bởi vậy Hoàng Cần Thần đưa ra một kết luận, đó là cho dù đây là8một cái mộ trẻ con, thì cũng không liên quan đến thôn Nhạn Lai, hoặc có thể nói lũ trẻ chết ở đây không phải đến từ chính thôn Nhạn Lai, không thì là người thôn Nhạn Lai đã ném ở đây từ rất nhiều, rất nhiều năm trước, cho nên trên cơ bản người trong thôn hiện giờ không ai biết. Nhưng khi Hoàng Cẩn Thần chuẩn bị về thôn đi lấy đồ, định buổi tối quay lại giải quyết tất cả linh hồn trẻ con quấy phá ở đây, ông ta vừa ngẩng đầu thì đúng lúc thấy mặt trời lặn về Tây, vệt nắng cuối cùng chiếu thẳng tắp vào sườn núi chỗ thôn Nhạn Lai. Hoàng Cẩn Thần đột nhiên ý thức được điều gì, vì thế ông ta lập tức phi người trèo lên trên tảng đá, sau9đó vặn tay vào cây thông cổ thụ trăm năm, nhìn xuống và thấy một địa mạch có ánh vàng lấp lánh dần dần hiện ra ở dưới bóng hoàng hôn. Nếu hôm nay là người khác thấy được cảnh này, nhất định sẽ chỉ cảm thấy hoàng hôn chiếu xuống thôn dưới núi vô cùng đẹp Nhưng Hoàng Cẩn Thần chỉ liếc mắt đã nhận ra vấn đề trong đó... Làm thầy phong thủy cả đời, Hoàng Cần Thần vẫn nhìn ra được chút ít manh mối Ông ta phát hiện thôn Nhạn Lai nằm trên một địa mạch tuyệt hảo, chỉ có điều địa mạch này không phải do thiên nhiên hình thành, mà là do con người làm ra Lúc này ông ta mới hiểu được mộ trẻ con trên đỉnh núi này rốt cuộc có tác dụng gì Lũ trẻ đó đều là7tế phẩm tế sống để thay đổi thế núi địa mạch ở đây... Cách thay đổi thế đất mạnh mẽ như vậy quá mức độc ác, lại không thể duy trì lâu dài, cho nên có rất ít người biết dùng Thời cổ, có vài người muốn làm hoàng đế sẽ tìm một cái huyệt có phong thuỷ tốt, sau đó tể sống với số lượng người thật lớn để thay đổi thế đất, làm cho nó biến thành long mạch, sau đó lại chôn tổ tiên vào đó để đạt được dã tâm sau này mình có thể đăng cơ làm vua. Những người lên làm hoàng đế bằng cách này, thông thường sau khi lên làm hoàng đế sẽ lập tức ra lệnh cho thuật sĩ phong thuỷ đi khắp nơi trên cả nước tìm kiếm nơi phong thủy tốt có long mạch tự nhiên, sau đó dời tổ tiên chôn trong “long huyệt giả” trước đó đi Bởi vì trong lòng bọn họ hiểu rõ, mặc dù “long huyệt giả” có tác dụng mạnh mẽ nhưng lại không thể duy trì lâu dài, cũng không thể bảo vệ giang sơn của họ thiên thu muôn đời, chỉ có long mạch tự nhiên chân chính mới là lựa chọn hàng đầu để giang sơn mãi mãi vững chắc... Hoàng Cẩn Thần nhận ra địa mạch của thôn Nhạn Lai này chính là một “long huyệt giả” như vậy, nhưng tạm thời ông ta vẫn chưa nghĩ ta tại sao người của thôn Nhạn Lai phải làm như vậy? Dẫu sao bây giờ là thời đại hoà bình, không có tình huống “dấy binh tạo phản” là có thể làm hoàng đế như trong quá khứ. Thêm nữa là điều kiện của thôn Nhạn Lai này cũng rất bình thường, chỉ là một thôn nhỏ thường thấy trên núi, thậm chí trong thôn cũng chẳng có một kẻ có tiền hoặc là làm quan chức to nào Hoàng Cẩn Thần không nghĩ ra rốt cuộc thôn Nhạn Lai được nhờ gì ở cái “long mạch giả” này?! Tuy Hoàng Cần Thần không nghĩ ra tại sao thổn Nhạn Lai phải làm như vậy, nhưng mà bây giờ vấn đề đã bày ở trước mắt, đó chính là cứ mỗi mười mấy, hai mươi năm, long mạch giả này sẽ phải cắn nuốt sinh hồn, cũng có thể gọi là “lấp mắt trận”, như vậy mới có thể luôn duy trì được địa mạch thể vận ở đây Đây cũng chính là lý do hai đứa trẻ bị lựa chọn. Mới đầu Hoàng Cẩn Thần cũng không suy xét nhiều như vậy, ông ta cho rằng trận phong thuỷ hại người này nên sớm phá bỏ đi, cộng thêm thôn Nhạn Lai cũng không được nhờ cái gì, có trận phong thuỷ này hay không dường như cũng không có khác biệt gì quá lớn. Vì thế Hoàng Cẩn Thần thừa dịp ánh vàng còn chưa tan hết mà men theo địa mạch và tìm được đầu rồng, cũng chính là khe suối Vọng Nhạn Đài bây giờ, còn định chặn dòng chảy và phá hủy toàn bộ địa mạch, kết quả Hoàng Cần Thần gặp được Ngô Triệu Hải dường như đã chờ ở chỗ đó từ lâu... Hoàng Cẩn Thận thấy Ngô Triệu Hải xuất hiện ở đây là hiểu ngay điều mà tộc trưởng luôn giấu mình chính là chuyện này Nhưng bây giờ người mình muốn cứu là cháu trai ruột của Ngô Triệu Hải, ông ta không nên ngăn cản mình mới đúng chứ? Tuy nhiên điều khiển Hoàng Cần Thần không ngờ được chính là, Ngô Triệu Hải kiên quyết không đồng ý cắt đứt khe suối đó! “Ông biết chuyện gì đang xảy ra không?” Hoàng Cần Thần lạnh lùng nói Sắc mặt Ngô Triệu Hải buồn bã, có vẻ như muốn nói lại thôi... Hoàng Cần Thần nói với giọng lạnh tanh: “Tốt nhất là ông nghĩ cho kĩ, bởi vì ngày mai khi mặt trời lặn, mạng của cháu trai ông và một đứa trẻ khác sẽ khó giữ được! Chẳng lẽ ông thật sự phải hy sinh tính mạng của hai đứa trẻ vì một cái địa mạch có cũng được mà không có cũng không sao ư?”