TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1868: Trời giáng thần binh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban đầu tay tài xế kia thấy thế còn hùng hổ nói: “Bị điện hả! Đêm hôm khuya khoắt đứng đây chặn xe à? Chắc chắn là không có chuyện gì tốt!” Nhưng khi gã nhìn thấy dưới đất trải hàng chống phá lốp xe thì đành phải giảm tốc độ xe xuống, muốn dừng xe xem là chuyện gì

Đúng lúc này, chú họ lại đặt một con dao lên động mạch cổ của tay tài xế, chú trầm giọng xuống: “Đừng có dừng, lái qua đi!” Gã tài xế nghe giọng thì hoảng sợ, có lẽ gã không ngờ hai cô nàng rất xinh đẹp vừa mới ngồi phía sau không biết đã biến thành hai người đàn ông từ bao giờ, bất chợt bị giật nảy cả mình nên gã nhấn chân ga phóng vèo qua

Ngay3sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng lốp xe nổ tung, có lẽ tay tài xế kia cũng chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, gã sợ đến mức đánh mạnh tay lái khiển xe đột ngột tắt máy! Đám người chặn xe ven đường thấy cảnh này lập tức xách gậy gộc chạy tới...

Tôi thấy tình hình này thì vội nói với chú họ: “Chú họ, hay là chú đi trước đi, người bọn họ muốn bắt là cháu!”

Chú họ tức giận bảo: “Bớt nói tầm xàm đi! Ngồi im đợi ở trên xe!” Sau khi nói xong, chú ấy rút thanh Thiên Nhân Trảm ở trên người ra, mặt mày hầm hầm sát khí xuống xe

Thấy thế, tôi thẩm căng thẳng

Tôi biết chú họ đã rục rịch muốn giết người, vì thế vội liên tục1đẩy tay tài xế đã sớm bị doạ sợ choáng váng: “Chúng ta gặp phải cướp rồi! Trên xe anh có thứ gì để phòng thần không?” Tài xế nghe vậy thì nơm nớp lo sợ, nói: “Các người không phải là cướp đấy sao?” Tôi lập tức cạn lời, ngẫm lại hành động vừa rồi của chú họ đúng là còn giống cướp hơn cả bọn cướp nữa! Nhưng lúc này cũng không giải thích rõ ràng được, vì thế tôi nói với tay tài xế kia: “Chúng tôi là gián điệp nằm vùng, những kẻ chặn xe kia mới là người xấu! Anh không tin chúng tôi cũng được thôi, nhưng nếu muốn giữ mạng sống thì mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi!” Gã tài xế nghe tôi bảo cho gã báo cảnh sát9trước, lúc này mới tin tôi hơn

Tiếp theo gã nói với tôi, trong cốp xe có một cây xà beng gã dùng để phòng thân..

Tôi thò người vào cốp xe lục cả buổi mới tìm ra một cây xà beng hơi rỉ sét ở trong góc.

Trước khi xuống xe, tôi còn rất đàn ông mà nói với tay tài xế: “Nhanh báo cảnh sát đi, sau đó khóa kĩ cửa xe, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì anh cũng đừng mở cửa!” Khi tôi xuống xe, chú họ đã bị bảy, tám người vây quanh

Bọn họ thấy thanh đao Thiên Nhân Trảm trong tay chú họ thì nhất thời hơi chột dạ, không dám xông thẳng lên, tôi thấy tình hình đó bèn hét lớn với bọn họ: “Này! Có phải các người muốn tìm tôi3không?!”

Mấy người kia quay đầu nhìn lại, tất cả lập tức nhào về phía tôi! Chú họ thấy tôi cũng xuống xe thì tức muốn hộc máu và quát lên: “Bảo cháu đợi ở trên xe, cháu xuống dưới làm cái gì hả?!” Tôi cười hì hì: “Tay chân già yếu như chú vẫn thôi đi! Mấy tên bụi đời bé tí này chỉ một mình cháu đối phó là được rồi!” Mấy người kia nghe tôi mắng bọn họ là bụi đời thì lập tức nổi giận, xách gậy gộc chào hỏi tôi

May mắn ông đây cũng không phải ăn chay, tôi vung cây xà beng lên chặn lại gậy gộc đang trên đà đập vào đầu mình

Thật ra từ vũ khí trong tay những người này, không khó nhận ra rằng bọn họ cũng không muốn3làm tôi bị thương, bởi vì tôi biết chắc chắn Ngô Triệu Hải đã dặn bọn họ, cần phải bắt tôi về hoàn hảo không tổn hao gì mới được

Đây là sự khác nhau giữa tôi và Đàm Lỗi, nhiều nhất cậu ta cũng chỉ là một vị khách bình thường, còn tôi lại được đối đãi siêu VIP! Suy nghĩ cẩn thận điểm này rồi, tôi cũng không hề khách sáo nữa, cấm xà beng và đánh bọn họ một cách mạnh bạo, khiến mấy người kia tránh không kịp, trên người nhanh chóng bị tối quật cho vài vết tím bầm.

Thật ra lý do tôi tự mình ra tay không phải là nổi máu anh hùng, mà là lo chú họ sẽ đánh chết người..

Với tư thế chú họ rút thanh Thiên Nhân Trảm vừa rồi, chắc chắn là chú muốn giết người rồi

Nếu không trong tình huống bình thường, chú ấy sẽ không dễ dàng để lộ ra của quý kia của mình

Thân phận của chú họ bây giờ khá nhạy cảm, không xảy ra chuyện gì còn đỡ, xảy ra chuyện thì phiền phức to

Cho nên trong tình huống còn có thể khống chế, vẫn nên cố gắng đừng gây chết người! Lúc này mấy tên kia thấy tiếp tục như vậy không phải cách hay nên bọn họ lấy một sợi dây thừng không biết ở đâu ra, muốn dùng ưu thế đông người trói tôi lại trước rồi nói sau

Đương nhiên chú họ sẽ không để cho bọn họ làm như vậy

Dây thừng trong tay bọn họ vừa tròng lên người tôi, thanh đao của chú đã bay đến chém một nhát đứt phựt sợi dây thừng

Mấy người kia thấy còn tiếp tục thế này thì bọn họ sẽ chẳng bắt được ai, vì thế có người trở về xe lấy mã tấu ra, dường như muốn giết bằng được chú họ

Đây là chuyện tôi không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì chú họ của tôi cũng không phải là kẻ lương thiện gì

Nếu chúng ra tay tàn nhẫn với chú ấy, nhất định kết quả sẽ vô cùng thê thảm..

Ai ngờ đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói: “Không được nhúc nhích! Chúng tôi là cảnh sát!” Lời kịch quen thuộc biết bao! Tôi không ngờ cảnh sát nhân dân lại tới nhanh như vậy?! Từ lúc tay tài xế kia bảo án tới giờ cũng chỉ hơn mười phút, bây giờ cảnh sát nhân dân đều tốc độ như vậy cơ à? Kết quả khi tôi quay đầu lại thì thấy Đinh Nhất đứng giữa mây cảnh sát mặc cảnh phục

Tôi lập tức hiểu ra những cảnh sát đó vốn không liên quan đến việc báo án vừa rồi, chỉ e bọn họ đã đuổi theo lên núi từ lâu rồi

Mấy tên vây quanh chúng tôi vừa thấy có cảnh sát cũng héo hết cả, lập tức ném vũ khí trong tay và gục xuống tại chỗ

Lúc này tôi thấy một hình bóng quen thuộc đi về phía chúng tôi, tôi nhếch miệng lên cười bảo: “Trưởng phòng Bạch, sao anh lại tới đây?!”

Người tới không phải ai khác, đúng là Bạch Kiện khoảng thời gian trước vừa mới bình phục và ra viện

Anh ta thấy tôi không có vấn đề gì thì thở phào nhẹ nhõm và nói: “Mạng của thằng nhãi nhà cậu cũng lớn đấy, nếu chúng tôi tới chậm một bước là có khi hỏng rồi!”

Đọc truyện chữ Full