*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu tiên là giọng bác sĩ Trịnh trầm xuống nói với lão Triệu: “Các cậu định bao giờ sẽ nói cho cậu ấy biết? Bệnh tình của cậu ấy không kiên trì được bao lâu đâu...” Tiếp theo nghe lão Triệu than nhẹ và đáp: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, hơn nữa cho dù nói cho cậu ấy biết thì cũng không thay đổi được gì đối với bệnh tình cậu ấy cả Trái lại sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu ấy.” Bác sĩ Trịnh nghe xong thì im lặng trong chốc lát, sau đó từ từ nói: “Nếu điều kiện cho phép, tôi đề nghị các cậu ra nước ngoài chữa trị, có lẽ còn có một cơ hội sống.” Tôi đứng ngoài cửa nghe mà như lọt vào trong sương mù, vốn3đang muốn cẩn thận nghe thêm, ai ngờ đúng lúc này lại nghe thấy Đàm Lỗi gọi tôi ở phía sau: “Anh Trương, sao anh lại ra đây? Anh cần thứ gì cứ gọi điện thoại cho em để em mang về cho anh!” Tôi sợ bị hai bác sĩ trong phòng phát hiện tôi nghe lén ngoài cửa, vì vậy tôi vội vàng xoay người trở về phòng bệnh, những mối nghi ngờ trong lòng cứ dần dần gia tăng Lão Triệu không phải bác sĩ của khoa này Anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến văn phòng của bác sĩ Trịnh để kể chuyện bệnh nhân của mình, cho nên người bệnh bọn họ nói hết tám chín phần chính là tôi Chẳng lẽ tôi mắc phải căn bệnh nan y gì?1Những tỉnh lại được hai ngày nay, tôi không có cảm giác cơ thể mình có chỗ nào không thoải mái cả!? Nghĩ đến đây tôi thử hỏi dò Đàm Lỗi: “Đàm Lỗi, cậu xem hai ngày nay anh cũng khỏe lên rồi, anh định ngày mai ra viện!” “Có lẽ không được đâu!!” Đàm Lỗi nghe vậy thì giọng cao lên hai tông Lòng tôi lập tức chùng xuống, tôi đoán trúng rồi, quả nhiên là cơ thể của tôi đã xảy ra vấn đề gì đó, nếu không khi tôi đưa ra yêu cầu ra viện, Đàm Lỗi đâu đến mức phản ứng mạnh như vậy Hoặc là Chú Lê và Đinh Nhất vốn không phải đang xử lý những chuyện liên can ở thôn Nhạn Lai, mà là đang sắp xếp công việc9cần thiết để mượn thọ giúp tôi. Trước đây tôi không hề nghi ngờ lời Đàm Lỗi nói, cho nên cũng không hướng suy nghĩ đến mặt khác Bây giờ trong lòng có thắc mắc nên tất nhiên tôi phải chứng thực, vì thế tôi gọi điện thoại cho Bạch Kiện, hỏi anh ta xem vụ án thôn Nhạn Lai thế nào rồi? Nhận được điện thoại của tôi, Bạch Kiện rất kinh ngạc và hỏi: “Cậu tỉnh hồi nào thế?” Tôi thở dài đáp: “Hai ngày rồi Tôi vẫn luôn cho rằng anh đang bận rộn tra án, cho nên chưa gọi điện thoại cho anh Đúng rồi, trong khoảng thời gian này anh có gặp Chú Lê và Đinh Nhất không?” “Có gặp hai ngày trước Cậu còn nhớ vụ án lần trước anh có hai người3đồng nghiệp bị mất linh hồn không? Mặc dù sau khi vụ án kia chấm dứt, bọn họ đã trở về bình thường rồi, nhưng mà không biết tại sao lại thường xuyên dễ bị giật mình hoảng sợ, cho nên mấy ngày trước anh có mời Chú Lê đến đây để ổn định cho bọn họ!” Bạch Kiện đáp không chút nghĩ ngợi. Trong cuộc đối thoại với Bạch Kiện, tôi có được hai tin tức quan trọng, thứ nhất là vụ án thôn Nhạn Lai đã kết thúc từ lâu, chắc chắn nhóm Chú Lê không phải bận rộn vì chuyện này Thứ hai là bọn họ gạt cả Bạch Kiện và Chiêu Tài, vậy có nghĩa là bệnh của tôi nhất định không nhé! Suy xét mãi, tôi cảm thấy trước khi chưa gặp3được Chú Lê, lão Triệu ắt hẳn là một điểm đột phá... Vì thế tôi cố ý đuổi Đàm Lỗi ra ngoài mua đồ, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi đến số điện thoại của lão Triệu. Mới đầu tôi chỉ thử hỏi tình hình gần đây của Chiêu Tài ở trong điện thoại, lão Triệu cũng không nghĩ nhiều mà nói cho tôi biết, Chiêu Tài mới ghi danh mấy lớp học, học nấu ăn, Ukulele và cắm hoa, đúng là bạn chết đi được Tôi đột nhiên đổi giọng nói: “Vậy anh định khi nào sẽ nói với em? Nếu em không chủ động hỏi anh, có phải anh định chờ em chết rồi mới nói không!?” Lão Triệu bị tôi hỏi lập tức á khẩu không trả lời được, anh ấy im lặng trong điện thoại một lát mới từ từ đáp: “Làm.. làm sao mà em biết được? Không phải đám Chú Lê đã bảo không nói trước với em sao?” Tôi tiếp tục gồng mình nói: “Không nói với em?! Đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà có thể giấu được em à??” Kết quả lão Triệu lại đột nhiên an ủi tôi trong điện thoại: “Tiền Bảo, em đừng lo lắng, bây giờ y học rất phát triển, không phải chỉ là một khối u não nho nhỏ thôi sao? Anh đã bàn bạc với bác sĩ Trịnh rồi, thật sự không được thì sẽ đưa em ra nước ngoài chữa trị, chắc chắn sẽ có cách!” “Nếu đơn giản thật giống như anh nói, vậy tại sao bác sĩ trong nước không làm được? Thật ra mọi người không cần phải gạt em Nếu thời gian của em thật sự không còn lại nhiều lắm, em còn phải dùng nó để làm vài chuyện quan trọng hơn!” Tôi tiếp tục thăm dò Lão Triệu đè thấp giọng xuống: “Chủ yếu là vị trí của khối u kia không tốt, độ nguy hiểm của làm phẫu thuật và không làm phẫu thuật chiếm 50:50.” Cúp điện thoại của lão Triệu, tôi cảm thấy đáy lòng mình lạnh lẽo Hóa ra đầu của tôi có một khối u.. Nhưng tại sao đến bây giờ tôi vẫn không có cảm giác gì chứ? Nếu bắt buộc phải nói theo khía cạnh này, lúc trước đúng là tôi từng có hai lần choáng váng không rõ nguyên nhân, nhưng ở tuổi này thật sự tối không nên bị mắc phải căn bệnh này!> Tôi đã từng ảo tưởng đủ loại cách chết của mình, nhưng chỉ không ngờ có một ngày, mình sẽ bị bệnh chết.. Thảo nào bọn họ không chịu nói cho Chiếu Tài, bởi vì chỉ bằng sức kiềm chế của Chiểu Tài, sau khi biết sự thật, có lẽ nhìn thấy tôi không đến hai giây là nước mắt đã chảy ra rồi Nếu đủ loại kiếp số lúc trước đều có thể hóa giải, như vậy lằn ranh trước mắt đây chính là tử kiếp mà tôi không sao vượt qua được Sau khi trở về, Đàm Lỗi phát hiện cảm xúc của tôi không ổn nên cười và nói với tôi: “Làm sao vậy anh Trương? Có phải đồ ăn của bệnh viện mấy ngày nay không ngon không? Đồ ăn bệnh viện đúng là hơi nhạt nhẽo thật, nếu không ngày mai chúng ta lén gọi cơm hộp đi?” Tôi không nói gì, chỉ nhìn xoáy vào Đàm Lỗi rất lâu, cuối cùng thằng nhãi này bị tôi nhìn chằm chằm đến mức thật sự không chịu nổi, vội vàng giơ tay đầu hàng: “Anh Trương, anh tha cho em đi Rốt cuộc anh muốn thế nào?” “Anh muốn ra viện!” Tôi nói với vẻ mặt không cảm xúc Đàm Lỗi lắc đầu nguầy nguậy: “Không được đâu, trước khi đi sư phụ đã dặn em nhất định phải trông chừng anh cho kĩ.”