*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi không ngờ lại có thể đi qua thuận lợi như vậy, lúc trước còn nghĩ rằng phải chiến đấu một trận với đám bộ xương này! Vậy mà chúng tôi vừa mới xuyên qua lối đi đó, giọng hát phía sau bỗng im bặt, ngay lập tức những bộ lính xương kia lại trật tự xếp hàng ngay ngắn một lần nữa và tiếp tục ngăn trở con đường... Tôi thấy đám lính xương khô lại đứng về vị trí cũ thì không nhịn được mà chửi một câu: “Mẹ! Thế lúc đi ra phải làm thế nào bây giờ?” Đinh Nhật không thèm để ý: “Bây giờ tôi chỉ quan tâm làm thế nào để đi vào, còn làm sao đi ra.. chờ đến lúc ra rồi tính cũng không muộn.” “Được! Chỉ mong lát nữa lúc chúng ta đi ra, cô vợ ma của anh lại3hát một bài đồng dao cho chúng ta...” Tôi cố ý trêu chọc Vậy mà lần này Đinh Nhật không hề phản bác, chỉ nhìn tôi như nhìn thằng ngốc rồi tiếp tục đi về phía trước Tôi thấy thế vội đuổi theo và hỏi: “Này, anh có ý gì vậy?” Đinh Nhất vừa đi vừa nói: “Tốt nhất là cậu cẩn thận một chút, tôi không nói đùa với cậu đâu, trong ngôi mộ này có gì đó đã chú ý đến cậu rồi...” “Vậy thì sao chứ? Cậu đây rất chung thủy, tuyệt đối không bao giờ làm tên khốn nạn gặp người nào yêu người nấy.” Tôi tiếp tục nói lung tung. Con đường sau lưng đám lính xương khô dường như trở nên bình thường hơn một chút, hai bên lối đi bắt đầu lục tục xuất hiện các đồ tang lễ chôn cùng Tôi và1Đinh Nhất nhìn qua những đồ vật trong căn phòng vài lần và phát hiện chúng đều là những vật dùng để chôn cùng, không có gì đặc biệt, nhưng nhìn một chút tôi lại cảm giác có gì đó không đúng lắm.. Mặc dù tôi không hiểu nhiều về lịch sử thời nhà Hán nên không nhận biết được nhiều đồ vật dùng để chôn cùng Nhưng cho dù không biết đi nữa thì trong ngôi mộ thời nhà Hán làm sao có thể xuất hiện bình sứ Thanh Hoa? Lúc này tôi và Đinh Nhật phát hiện, ở đây không chỉ có sứ Thanh Hoa, còn có gốm màu đời Đường và một số bản chữ viết của các nhà thư pháp nổi tiếng thời Tống! “Anh xác định chúng ta tiến vào một ngôi mộ thời Hán?” Tôi ngơ ngác hỏi Đinh Nhất. Lúc này9Đinh Nhất đang ngồi xổm trước một con ngựa to bằng gốm đời Đường để cẩn thận kiểm tra, nghe tôi hỏi như vậy, anh ta không quay đầu lại mà trả lời: “Chẳng phải cậu nhìn được qua những tàn hồn trong đỉnh đồng, chủ nhân của ngôi mộ này là một chư hầu vương thời Tây Hán à?” Tôi nghi ngờ nhìn vào những vật được chôn cùng và nói: “Ký ức những tàn hồn trong đỉnh đồng đúng là như thế Nhưng tại sao đi đến chỗ này lại lộn xộn như vậy? Chẳng lẽ là mộ trong mộ? Hay có người xây mộ của mình trong ngôi mộ thời Hán?” Đinh Nhất gõ đầu tôi một cái rồi bảo: “Cậu đọc nhiều truyện trộm mộ quá phải không? Một trong mộ? Tiếp tục đi về phía trước xem đi, tôi cảm thấy3đáp án sắp được công bố rồi.” Sau đó hai chúng tôi ra khỏi phòng chứa đồ rồi tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã đi vào một gian mộ trống trải.. Nói chỗ này rất trống bởi vì bên trong không có cái gì chôn cùng, trong gian phòng trống rỗng này chỉ có cửa vào và lối ra ở phía đối diện. Nhưng khi tôi đi vào gian phòng này lại cảm giác dưới chân rất quái lạ, tôi cúi đầu nhìn thì phát hiện dưới chân có chi chít những lỗ nhỏ, giống như trò mê cung chúng tôi chơi hồi còn bé, nhưng khác biệt là “mê cung” này phức tạp hơn nhiều Càng thú vị hơn là, mỗi khi tôi đi một bước là có thể cảm giác được mặt đất đang chậm rãi dốc lên, giống như toàn3bộ gian mộ này được tạo ra từ hình cầu Phát hiện đặc điểm này xong tôi lập tức xoay người nhìn Đinh Nhất, những ánh mắt lại vô tình nhìn thấy trên cửa gian mộ này có ba chữ “Đài Tịnh Hồn” Đinh Nhất thấy tôi nhìn không chớp mắt phía trên đầu anh ta, nên đi tới bên cạnh rồi nhìn theo ánh mắt của tôi.. “Tại sao ở đây lại có đài Tịnh Hồn?” Đinh Nhất nhìn ba chữ này mà hơi suy tư Tôi vội vàng hỏi: “Anh biết đài Tịnh Hồn là làm gì không?” Không ngờ Đinh Nhất lại bất ngờ hỏi lại: “Cậu không biết dài Tịnh Hồn sao?” Tôi không hiểu bèn hỏi lại: “Tôi.. Phải biết nó à? Hay là cái đài này rất nổi tiếng?” Nhưng Đinh Nhất lại không trả lời tôi mà tự dùng đèn pin chiếu lên những lỗ nhỏ kỳ quái trên mặt đất, sau đó lẩm bẩm: “Linh hồn của tôi quá nặng, nếu chỗ này thật sự là đài Tịnh Hồn, chỉ sợ tôi không qua được...” Đây là lần đầu tiên tôi thấy có địa phương làm Đinh Nhất chần chừ khi đi qua, từ trước đến giờ anh ta không bao giờ quan tâm, cho dù là núi đao biển lửa ở phía trước, anh ta vẫn không hề sợ hãi. “Anh sao thế? Đài Tịnh Hồn này có lại lịch thế nào?” Tôi hơi ngạc nhiên. Đinh Nhất ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng và nói: “Theo truyền thuyết, đài Tịnh Hồn được lập trước điện Âm Ti, âm hồn nào không phục sự phán quyết của Âm Ti mà muốn cầu xin Minh Vương điện hạ tự mình thẩm phán, nhất định phải đi qua đài Tịnh Hồn một lần Mỗi khi bước một bước, âm hồn sẽ được gột rửa đi một chút tội nghiệt khi còn sống, cũng chính vì thế mà mỗi bước đi đều có cảm giác đau thấu tim gan.. Nhưng nếu âm hồn nào không có ý chí kiên định, thì sau khi đến đài Tịnh Hồn sẽ bị tổn thương hồn phách, cho dù đầu thai làm người cũng sẽ trở thành người ngu ngốc, vì thế không có nhiều âm hồn dám tùy tiện đến gần đài Tịnh Hồn...” Tối nghe xong bĩu môi: “Nói cứ như anh đã đi qua rồi vậy.. Nếu như đài Tịnh Hồn đúng như những gì anh nói, vậy cái này chắc chắn là giả! Kể cả thân phận chủ nhân ngôi mộ có hiển hách thể nào cũng chỉ là một chư hầu vương nho nhỏ thời nhà Hán, hắn làm sao có thể mang đài Tịnh Hồn dưới Âm Ti vào trong mộ của mình? Tối đoán chủ nhân ngôi mộ xây một gian phòng như thế này là vì muốn tịnh hóa linh hồn của mình, chắc không phải là đài Tịnh Hồn mà anh đã nói đâu!”