Có lẽ vì đường phố đẹp đẽ, lại có mấy tấm biển chắn lối vào cửa hàng, nên vào ngày thường Bùi Nguyên Minh thật sự không để ý.
Bùi Nguyên Minh nhìn kỹ lại, thấy cửa hàng hình như có bảng hiệu cũ kỹ.
“Cửa hàng này kinh doanh cái gì.” Bùi Nguyên Minh hứng thú nói.
” Chó. . . Thuốc cao da chó…”
Tiểu Mị một mặt chột dạ mở miệng, nàng cảm thấy mình hành sự bất lực, chỉ tìm được cửa hàng như vậy.
Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, một lát sau cười ha ha một tiếng, nói: “Tốt, tốt, một tiệm thuốc cao da chó, là nó.”
“Đi nói với chủ nhân nơi đó, mười triệu, chúng ta muốn lấy.”
” Xế chiều hôm nay, cô đi đem tất cả thủ tục sang tên xử lý cho tốt.”
“Chúng ta sẽ mở cửa hàng kinh doanh ở đó.”
Chưa đầy một giờ, cửa hàng nhỏ này đã hoàn tất các thủ tục thay đổi pháp lý.
Ông già chủ hộ không chịu di dời, mừng rỡ rời đi với mười triệu.
Bùi Nguyên Minh hướng dẫn nhân viên, chuyển thành phẩm và nguyên liệu của Dương thị Bạch Dược, đến cửa hàng nhỏ chỉ có mười mấy mét vuông.
Đồng thời, ngay lập tức anh tìm người đến sơn lại của tiệm một chút, đồng thời tháo biển trước cửa.
Chỉ bất quá bây giờ thời gian vội vàng, trang trí lại thì không kịp.
Bùi Nguyên Minh thậm chí còn không tháo nhãn hiệu cao da chó đã bị tróc ra, bởi vì đây là cách đảm bảo phong cách nguyên thủy ban đầu của cửa hàng.
Đối với Bùi Nguyên Minh, hiện tại loại cửa hàng nào không quan trọng.
Quan trọng nhất là anh chuẩn bị khiêu chiến Dương gia, vào ngày kỷ niệm của Dương gia.
Vì Dương Gia và Nguyễn Khả Khả, muốn triệt để chèn ép anh, nên anh cũng không ngại trực tiếp chèn ép trở về, để cho Dương Gia và Nguyễn Khả Khả hiểu, tuyệt vọng là cái gì.
Đối với việc Bùi Nguyên Minh không biết điều, Nguyễn Khả Khả sau khi do dự cả đêm, cũng liền không khách khí.
Sáng sớm hôm sau, cô dẫn theo Dương Hạo Nam, cùng một đám đại thiếu thiên kim đến cửa hàng hàng đầu đã cải tạo xong, cô muốn xem, Bùi Nguyên Minh đã thu dọn cuốn xéo đi chưa.
Nhìn thấy tất cả mọi thứ, ngoại trừ thành phẩm và nguyên liệu đều được dọn đi, trong lòng Nguyễn Khả Khả có chút khó chịu.
Nhưng là, rất nhanh bọn hắn liền chú ý tới cửa hàng nhỏ ở rìa của tòa nhà văn phòng.
“Hả? Các ngươi mau tới nhìn, Bùi Đại Thiếu của chúng ta, hình như đã mở lại một tiệm thuốc bắc!”
“Còn Dương thị Bạch Dược nữa sao? Ta xem là thuốc cao da chó còn tạm được!”
“Trang trí thì đã cách đây hơn 30 năm, và những bức tường đều sơn đen tối quá!”
“Đừng nói là so với Dương gia, cho dù là so với cửa hàng mới sửa sang của Khả Khả, vẫn kém hơn mấy ngàn lần, đúng không?”
“Đầu họ Bùi bị kích thích hay là đầu có vấn đề gì rồi? Thế mà làm ra tới một cái cửa hàng dạng này?”