TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 49 65

Anh vỗ tay như thế, toàn trường đều im phăng phắc, ai cũng nhìn anh.

“Tất cả mọi người, 10.000 viên đá thô có mặt ở đây, những viên có khả năng tạo ra ngọc lục bảo, tất cả đều ở đây với ta.”

“Phần còn lại, chín mươi chín phần trăm là đá thải, và một số không thể bù đắp được tiền vốn.”

” Ta nghĩ, mọi người sẽ không ngốc đến mức, tiếp tục tới đây đổ thạch(cá cược viên nào là phỉ thúy), đúng không ?”

Giết người Tru Tâm!

Chân chân chính chính giết người Tru Tâm!

Tuyệt kỹ lựa ra 100% phỉ thúy của Bùi Nguyên Minh, đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Làm sao ai có thể thắc mắc về tuệ nhãn của anh ấy?

Bên cạnh đó, Bùi Nguyên Minh ân cần nhắc nhở mọi người rằng, những viên đá thô còn lại của Bách Bảo Lâu đều là phế thạch, trừ khi hỏng não, thì còn ai tới đây đưa tiền lấy phế thạch?

Như thế này, nguyên thạch còn lại của Bách Bảo Lâu, chỉ có thể thối nát trong tiệm.

Trên thực tế, điều này cũng đúng, nguyên bản, người chơi chuẩn bị mượn cơ hội này mua nhiều mấy khối nguyên thạch, toàn bộ đều tỉnh táo lại.

Xong đời!

Lần này thật xong đời!

Cái tên vương bát đản này!

Giết người Tru Tâm!

Giang Nguyệt Minh và Kim Mạn Ngọc hai người, lập tức giống như rơi vào động băng!

Giang Nguyệt Minh và Kim Mạn Ngọc, không biết làm cách nào mà Bùi Nguyên Minh, lại tìm được những phỉ thúy này.

Tất cả những gì họ cần biết là, Kim thị Bách Bảo Lâu lần này, đã tổn thất quá lớn!

Chợ Phong Thủy đồ cổ của Kim Lăng lớn cỡ này.

Không cần mất nửa ngày, mọi người liền sẽ biết, Bùi Nguyên Minh đã tiêu 500 triệu và lấy đi 10 tỷ từ nơi này.

Làm thế nào, có thể bán đi gần 10.000 viên phế thạch còn lại?

Ngay cả toàn bộ giới đổ thạch Đại Hạ cũng không quá lớn, chuyện kinh doanh đồ cổ liên quan đến Kim gia, có lẽ sẽ không thể tiếp tục trong tương lai.

Suy cho cùng, những người đặt cược vào đá, là đặt cược vào xác suất, chứ không phải để gửi tiền!

Cho nên, khi nhìn thấy Hoắc Thiếu Khanh chỉ huy thủ hạ, diễu võ giương oai đem ngọc bội ra đi, Giang Nguyệt Minh và Kim Mạn Ngọc đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ hận không thể trực tiếp lao tới cắn đít Bùi Nguyên Minh, sau đó đem đồ vật cướp về.

Bùi Nguyên Minh khẽ cười, bưng chén trà đi tới trước mặt hai người, nhẹ giọng nói: “Thế nào? hai vị đại mỹ nữ có phục hay không?”

Đọc truyện chữ Full