Vân Vân ngẩng đầu nhìn cô, trong lòng hoài nghi, Tống Hân Nghiên nghe thấy tin vợ Tổng giám đốc Lý đến đây, nhưng lại không hề kích động chút nào, cô ấy cực kỳ bội phục. Sao Tống Hân Nghiên có gì đó với Tổng giám đốc Lý được, cô là vợ của Đường Diệp Thần, câu dâu nhà họ Thẩm sẽ coi trọng người tai to mặt lớn như Tổng giám đốc Lý ư?
Tống Hân Nghiên đẩy cửa văn phòng ra thì nhìn thấy một vị phu nhân đeo vàng đeo bạc ngồi ở ghế làm việc của cô, cô đi vào, không kiêu ngạo không nịnh hót nói: “Vợ Tổng giám đốc Lý, bà tìm tôi sao?”
Vợ Tổng giám đốc Lý nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, trong lòng càng oán hận hơn, bà ta đứng dậy, cầm khung ảnh chụp trên bàn, ảnh chụp là ảnh chụp gia đình cô khi cô mười lăm tuổi. Vợ Tổng giám đốc Lý ngạo nghễ nhìn cô, giọng nói miệt thị, lạnh lùng nói: “Cô chính là Tống Hân Nghiên?”
“Đúng, tôi là Tống Hân Nghiên.” Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm khung ảnh trong tay bà ta, thầm nghĩ liệu bà ta có dùng cái khung ảnh đó đập lên đầu cô hay không.
Vợ Tổng giám đốc Lý cười lạnh, đứng dậy: “Quả nhiên là một con hồ ly trẻ tuổi.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Cảm ơn bà Tổng giám đốc Lý đã khen!”
Vợ Tổng giám đốc Lý vốn hận diện mạo trẻ tuổi của cô, lại nghe cô trả lời vô liêm sỉ như vậy, lập tức bùng nổ, bà ta ném mạnh khung ảnh xuống sàn nhà, thủy tinh vỡ nát bắn ra xung quanh. Tống Hân Nghiên sớm đã có phòng bị, lúc này lùi lại hai bước mới không bị thủy tinh làm bị thương, cô hơi tức giận: “Bà Tổng giám đốc Lý xin hãy tự trọng!”
“Ha ha, thói đời này quả thật càng ngày càng buồn cười, làm tiểu tam mà dám trèo lên đầu chính thất ngồi, Tống Hân Nghiên, cô cho rằng cô có chút nhan sắc mà dám quyến rũ chồng tôi sao?” Vợ Tổng giám đốc Lý nổi giận mắng, tiếng động trong văn phòng quấy rầy đến nhân viên bên ngoài, mọi người đều ghé vào cửa kính để nhìn xem.
Mộng Na cũng ở trong đám người này, nhìn thấy vợ Tổng giám đốc Lý dạy dỗ Tống Hân Nghiên, cô ta cảm thấy rất hả lòng hả dạ.
Tống Hân Nghiên cười lạnh nói: “Mời bà nói chuyện tôn trọng một chút, nếu có chứng cớ, làm phiền bà lấy ra, nếu không tôi tố cáo bà tội vu khống!”
“Vu khống sao? Đúng là con điếm không biết xấu hổ, hôm nay tôi sẽ rạch nát mặt cô để cô đỡ mặt dày như vậy.” Vợ Tổng giám đốc Lý cúi người nhặt một miếng thủy tinh vỡ lên, nhào về phía Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên thấy vẻ mặt hung ác của vợ Tổng giám đốc Lý nhào về phía mình, cô biết bà ta không đùa, cô vừa né tránh, vừa nói với Vân Vân ở bên ngoài cửa: “Vân Vân, đi mời Tổng giám đốc Lý đến đây.”
Vân Vân sợ ồn ào xảy ra tai nạn chết người, vội đi đến văn phòng Tổng giám đốc gọi Tổng giám đốc Lý đến đây, vừa mới xoay người đã bị Mộng Na túm lại, Mộng Na nói: “Vân Vân, cô bị ngốc sao, cô đi mời Tổng giám đốc Lý, cô sẽ biến thành cái đinh trong mắt vợ Tổng giám đốc Lý, về sau làm gì có những ngày tháng an nhàn.”
Vân Vân gạt tay cô ta ra, nói: “Tôi tin tưởng chị Tống trong sạch.” Nói xong, cô xoay người chạy về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Mộng Na tức giận dậm chân, cô ta quay đầu nhìn tình hình kịch liệt trong văn phòng, cô ta đẩy cửa ra, đứng cạnh cửa, gọi to: “Bà Tổng giám đốc Lý, đừng nương tay, tất cả nhân viên trong văn phòng đều nhìn thấy cô ta mắt qua mày lại với Tổng giám đốc Lý.”
Tư Thần nhíu mày, các đồng nghiệp khác cũng không đồng tình nhìn cô ta, rõ ràng người thông đồng với Tổng giám đốc Lý ở cuộc họp buổi sáng là cô ta, vậy mà bây giờ cô ta lại bỏ đá xuống giếng, thật sự là không làm sẽ không chết!
Tống Hân Nghiên né miếng thủy tinh trong tay vợ Tổng giám đốc Lý, sợ bà ta thật sự cứa vào mặt cô. Nghe thấy Mộng Na đứng bên kia nói to, cô cực kỳ tức giận, cô vừa tránh sự công kích của vợ Tổng giám đốc Lý, vừa tiến sát về phía cửa.
Dường như vợ Tổng giám đốc Lý cũng điên rồi, đuổi theo cô không bỏ, cánh tay của cô bị mảnh thủy tinh cứa vào một vệt dài, đau đến mức cô chảy nước mắt. Cô chạy nhanh đến cạnh cửa, túm Mộng Na, đẩy cô ta ra trước mặt vợ Tổng giám đốc Lý, cô nói: “Vợ Tổng giám đốc Lý, tiểu tam mà bà muốn tìm chính là cô ta, đừng tìm lầm người.”
Ban đầu Tống Hân Nghiên lo lắng đồng nghiệp dị nghị, không muốn lôi Mộng Na ra, nhưng cô ta bỏ đá xuống giếng trước, cô cũng không cần thiết phải gánh cái mũ này của cô ta.
Mộng Na bị cô đẩy ra, ngã xuống đất đối diện với vợ Tổng giám đốc Lý, vợ Tổng giám đốc Lý trừng mắt nhìn Mộng Na, Mộng Na vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu bà Tổng giám đốc Lý, không phải tôi, là cô ta, cô ta ngậm máu phun người, muốn dời đi sự chú ý của bà.”
“Cô cho rằng tôi dễ bị lừa vậy sao? Con điếm, tôi liều mạng với cô.” Vợ Tổng giám đốc Lý ngoảnh lại liếc Tống Hân Nghiên, bà ta đứng dậy từ mặt đất, không thèm để ý đến thân phận của bản thân, nhào về phía Tống Hân Nghiên.
“Đều dừng tay cho tôi!” Đúng lúc này Tổng giám đốc Lý chạy tới, thấy vợ mình cầm mảnh thủy tinh đâm về phía Tống Hân Nghiên, ông ta vội vàng đẩy Tống Hân Nghiên ra, mảnh thủy tinh trong tay vợ Tổng giám đốc Lý đâm vào cánh tay của Tổng giám đốc Lý. Đọc nhanh nhất tại Vietwriter.vn
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, vợ Tổng giám đốc Lý cũng vậy, bà ta lảo đảo lùi về sau từng bước, khó tin nhìn cánh tay Tổng giám đốc Lý bị mảnh thủy tinh đâm vào, bà ta nói: “Ông vì bảo vệ con điếm kia mà không ngần ngại chắn thay cho cô ta, tôi muốn ly hôn với ông, tôi muốn phân chia tài sản!”
“Bà quấy rối gì thế, cô ấy chính là con dâu nhà họ Thẩm, nếu bà làm cô ấy bị thương thì bà sẽ thành kẻ thù của tất cả nhà họ Thẩm, bà có đầu óc không vậy?” Tổng giám đốc Lý cố nén vết thương tay truyền đến, quát lên.
Vợ Tổng giám đốc Lý ngẩn ra, đương nhiên bà ta biết nhà họ Thẩm, cho dù tập đoàn Bác Dực có địa vị như bây giờ thì vẫn kém xa nhà họ Thẩm. Bà ta không ngờ Tống Hân Nghiên vậy mà lại là con dâu nhà họ Thẩm, nghĩ vậy mà thấy sợ.
Bà ta quay đầu lườm Mộng Na đang đứng dậy, mắt như nứt ra, nói: “Là cô? Người quyến rũ chồng tôi chính là cô!”
Mộng Na sợ hãi trốn phía sau Tổng giám đốc Lý, ban đầu cô ta cũng chỉ xốc nổi muốn Tống Hân Nghiên bị dạy dỗ, không ngờ lại rước họa vào thân. Người phụ nữ Tống Hân Nghiên này thật sự không phải quả hồng mềm, vậy mà dám đẩy cô ta ra.
Tổng giám đốc Lý bảo vệ Mộng Na phía sau, ông ta trách mắng: “Còn không ngại mất mặt sao, trở về cho tôi!”
Vợ Tổng giám đốc Lý sao có thể bỏ qua như vậy, bà ta ngồi sụp xuống mặt đất, một khóc, hai nháo, ba đòi thắt cổ, nói Tổng giám đốc Lý có lỗi với bà ta như thế nào, nuôi tình nhân ở bên ngoài. Mọi người nghe thấy nhức cả đầu, Mộng Na ghen tỵ làm quá, đẩy Tống Hân Nghiên ra như vậy khiến vợ Tổng giám đốc Lý đến ồn ào một trận, cho dù da mặt cô ta dày cũng không thể tiếp tục ở lại tập đoàn Bác Dực nữa. Cô ta hận đến nghiên răng nghiến lợi, Tống Hân Nghiên cướp hạng mục của cô ta, cướp vị trí giám đốc của cô ta, bây giờ vậy mà còn muốn đuổi cô ta khỏi Bác Dực, mưu kế thật sự rất thâm độc.
Cuối cùng, Tổng giám đốc Lý gọi bảo vệ đến lôi vợ mình đang khóc lóc ra bên ngoài, cảm thấy mặt mũi của ông ta bị bà ta làm mất sạch.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 83: Sao lại còn đỏ mặt thế? (4)
Chương 83: Sao lại còn đỏ mặt thế? (4)