TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 89: Anh Tứ, bỏ qua cho em đi (5)

Tống Hân Nghiên thấy anh đi vào phòng ngủ của cô, cô vội vàng khom lưng đi nhặt quần áo, nhưng quần áo của cô đâu còn nguyên vẹn nữa, tất cả đều bị anh xé thành giẻ rách rồi. Má cô đỏ bừng, yêu nghiệt này có gì hay chứ?

Bên tai truyền đến tiếng bước chân anh đi ra khỏi phòng ngủ, cô vội vàng lấy gối ôm che bộ phận quan trọng của mình lại. Thẩm Duệ cầm một bộ quần áo trong tay, bao gồm cả đồ lót, đặt bên cạnh cô, anh quay lưng lại, nói: “Mặc vào đi, mặc vào rồi chúng ta nói chuyện lại.”

Tống Hân Nghiên không dám có ý kiến, luống cuống tay chân mặc quần áo vào, cô càng nóng ruột càng loạn, càng loạn lại càng không mặc được. Cô vội vã đến nỗi đầu cô đổ mồ hôi, sợ anh lại nổi điên lần nữa.

Thẩm Duệ đưa lưng về phía cô, cũng cảm thấy được tâm trạng lo lắng của cô, anh quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đang chiến đấu với đồ lót, anh thở dài đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống.

Tống Hân Nghiên bị dọa sợ không nhẹ, cô vội vàng trách mắng: “Anh nhắm mắt lại, không được nhìn!”

“Trên người em còn chỗ nào tôi chưa từng nhìn thấy ư?” Lần này Thẩm Duệ không theo ý cô nữa, anh duỗi cánh tay dài, kéo cô vào lòng, sau đó lấy đồ lót trong tay cô sắp xếp lại, anh nói: “Đưa tay ra!”

Tống Hân Nghiên thẹn thùng muốn chết, vừa rồi anh đối xử với cô như vậy, lúc này cô lại ngồi trong lòng anh giống như một đứa bé sơ sinh, để anh mặc quần áo cho cô, hai tay cô chắn phía trên không che được phía dưới, lập tức xấu hổ đỏ mặt: “Anh buông tôi ra, tôi tự mặc được.”

“Nghe lời! “ Thẩm Duệ không buông cô ra.

Giằng co vài giây, Tống Hân Nghiên biết bộ dáng này của mình ngồi trong lòng một người đàn ông bình thường rất không ổn, cô thỏa hiệp vươn tay, xuyên qua khoảng trống của dây đeo, để anh giúp cô mặc áo lót vào.

Ngón tay của ông không biết là vô tình hay cố ý quét qua cơ thể của cô, cô nhạy cảm khẽ run rẩy. Ánh mắt Thẩm Duệ ảm đạm, anh cũng phải bội phục sức chịu đừng ngồi mà lòng không loạn của mình, thật ra rất muốn đẩy cô ngã xuống, tiếp tục chuyện còn dang dở vừa rồi.

Cài nút cho cô, anh đưa tay ra định lấy quần lót, Tống Hân Nghiên đã nhanh tay hơn anh lấy được, cô nhanh chóng mặc quần vào. Thẩm Duệ ngược lại cố ý muốn trêu chọc cô, lại sợ làm cô khóc. Đành phải đưa váy ngủ cho cô mặc vào.

Tống Hân Nghiên muốn đứng lên khỏi đùi anh, nhưng anh lại ôm lấy eo cô không chịu để cô đi; “Để tôi ôm một lát, thân thể tôi nghẹn rất đau.”

Hai má Tống Hân Nghiên nhanh chóng nóng lên, vừa rồi cô suýt chút nữa cho rằng, anh sẽ liều lĩnh cưỡng bức cô. Cô nằm trong vòng tay anh, không dám lộn xộn, cô oang oang nói: “Thẩm Duệ, bộ dáng vừa rồi của anh làm tôi rất sợ.”

Thẩm Duệ đặt cằm lên đỉnh đầu cô, ngửi thấy mùi hương thanh tĩnh trên người cô, anh rất mê mẩn mùi hương này, rất mê luyến cơ thể cô, vừa rồi ngoài việc bị cô chọc giận, còn có anh thật sự rất muốn làm với cô, muốn cô, rất muốn, khao khát cô, khát vọng suốt năm năm rồi.

“Xin lỗi, tôi làm em sợ rồi.” Giọng Thẩm Duệ khàn khàn đến kỳ lạ, dục vọng muốn cô vẫn tràn lan trong cơ thể, anh cố gắng bình tĩnh lại, không muốn làm cô sợ nữa.



Tống Hân Nghiên nhận thấy thân thể anh căng thẳng, cô nói: “Anh rất khó chịu sao? Có nên đi vào phòng tắm để tắm nước lạnh không, nghe nói như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”

Thẩm Duệ rũ mắt nhìn cô, khàn giọng nói: “Không có gì đáng ngại, tôi tự kiềm chế được, hay là em lấy tay giúp tôi đi?”

Nhìn anh nghiêm túc đùa giỡn lưu manh, Tống Hân Nghiên đỏ mặt sắp chảy máu, cô vội vàng rụt tay ra sau lưng, sợ anh thật sự muốn cô dùng tay giúp anh: “Không được, anh vẫn nên đi tắm nước lạnh đi.”

Thẩm Duệ không lên tiếng, trong phòng khách dần dần yên tĩnh lại. Tống Hân Nghiên tựa vào lòng anh, cảm giác được hô hấp của anh từ dồn dập dần dần trở nên đồng đều, trái tim lo sợ bất an của cô cuối cùng mới buông lỏng.

Cô nói: “Thẩm Duệ, anh đã khỏe chưa? Được rồi thì buông tôi ra đi, nóng quá.”

Thẩm Duệ không buông cô ra, ngược lại ôm cô càng chặt hơn, siết chặt đến mức dường như muốn khảm cô vào trong xương cốt vậy, anh dán vào bên tai cô, cắn vành tai cô, giọng khàn khàn nói: “Nghiên Nghiên, sau này đừng chọc giận tôi nữa, tôi không biết lần sau, tôi còn chịu đựng tốt như vậy mà bỏ qua cho em không đâu.”

Tim Tống Hân Nghiên đập rộn lên, hai má nóng lên, nhớ tới tình huống vừa rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, anh đã phá tan tất cả trở ngại: “Thẩm Duệ, tại sao anh nhất định phải dụ dỗ tôi, anh biết rõ sự bình tĩnh của tôi cũng không tốt, tôi muốn ngăn cản tôi động lòng với anh, đã rất khó rồi.”

Thẩm Duệ nâng mặt cô lên, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt cô, trái tim run rẩy, anh vừa khẩn trương vừa chờ mong hỏi: “Nghiên Nghiên, em vừa nói gì, nhắc lại lần nữa xem.”

Đôi mắt của anh quá nóng đến nỗi cô không thể chịu đựng được, cô cúi xuống và cố gắng tránh ánh mắt của anh, nhưng anh cúi đầu xuống, không cho cô tránh né: “Nghiên Nghiên, nói chuyện đi, tôi muốn nghe.”

Tống Hân Nghiên bị anh nhìn thấy trong lòng dồn dập một trận, có vài lời một khi cô nói ra, Thẩm Duệ sẽ không bao giờ để cô lùi bước nữa, cô cắn môi, nói: “Thẩm Duệ, anh biết không? Mối quan hệ của chúng ta, sẽ không được người đời chấp nhận, cuối cùng một ngày nào đó anh sẽ hối hận, sẽ chán ghét tôi vì những rắc rối mà tôi mang lại cho anh, đến lúc đó, tôi nên làm gì đây?”

“Nghiên Nghiên, nếu như bây giờ tôi đảm bảo với em, tôi sẽ không hối hận, cũng không chán ghét em, em chắc chắn sẽ không tin, có dám đặt cược với tôi một lần, để cho thời gian để chứng minh tất cả điều này, được không?” Thẩm Duệ nghiêm túc nhìn cô, anh biết cô bị tổn thương bởi Đường Diệp Thần, không còn tin vào tình yêu, vậy thì hãy giao tất cả cho thời gian, thời gian sẽ cho cô biết anh yêu cô cỡ nào.

“Tại sao anh lại cố chấp như vậy chứ, ở bên cạnh tôi mà thân bại danh liệt anh cũng không sợ sao?” Tống Hân Nghiên sợ mình sẽ hủy hoại anh, càng thích lại càng sợ, nỗi sợ hãi đó càng mãnh liệt hơn khi nghe Mộng Na nói những lời đó.

Thẩm Duệ bỗng nhiên hôn cô, rất dùng sức, giống như muốn đem tất cả tình cảm dịu dàng tràn ngập đổ vào nụ hôn này. Một lúc lâu sau, anh thở hổn hển buông cô ra, trong mắt nhuộm màu dục vọng nặng nề, anh nhìn chằm chằm cô, lòng bàn tay nóng bỏng, nắm lấy cô, đặt ở ngực mình, tay cô rất mềm mại, không có bất kỳ ngăn cản nào dán vào ngực anh.

Dục vọng vừa lắng xuống lại kích động lần nữa, anh nói: “Nghiên Nghiên, tôi thích em, rất thích em, cảm nhận được không, nó đang đập loạn vì em đấy, rất dữ dội, chỉ có em mới có thể làm cho nó như thế này. Tôi không sợ thân bại danh liệt, chỉ sợ em rời khỏi thế giới của tôi.”

Đọc truyện chữ Full