Thẩm Duệ nhìn cô đầy cao quý, anh đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, Tống Hân Nghiên vui vẻ, cô nghĩ thầm, quả nhiên là bán manh có hiệu quả. Cô đứng dậy ngồi lên sofa, đợi mấy phút sau vẫn không thấy Thẩm Duệ bước ra ngoài, cô đợi mãi, mười phút trôi qua vẫn chưa thấy anh đâu.
Cô không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, vừa đi được hai bước, cô suýt chút nữa vấp phải thứ gì đó trên mặt đất, cô cúi đầu nhìn, là cái túi vừa nãy cô lấy đựng quần áo cho Thẩm Duệ. Cô cúi người nhặt lên, nhìn thấy quần áo ở bên trong, đầu cô toàn là vạch đen.
Tên yêu nghiệt này không muốn đi có đúng không?
Cô tức giận xông về phía phòng ngủ, trên người Thẩm Duệ không có lấy một mảnh, anh nằm trên giường nhắm mắt. Chiếc khăn tắm hình dâu tây được vắt lên trên ghế, cảnh tượng này giống hệt với hồi sáng.
Cô đứng cạnh giường, lửa giận cũng dần dần tan biến, cô than nhẹ một tiếng rồi vắt quần áo trên thành ghế, sau đó chỉnh điều hòa về nhiệt độ thích hợp, rồi xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Hôm sau, lúc Tống Hân Nghiên tỉnh dậy, phát hiện mình không ngủ trên ghế sofa. Cô giật mình, vội vàng ngồi dậy, nhìn giường bên kia trống không, cô nhìn lên ghế chỉ còn lại khăn tắm, còn quần áo đã biến mất.
Cô bước xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng nhà vệ sinh mở toang, bên trong cũng không có người, cô đi tới phòng khách, ngoài này cũng không có ai. Giày da ngoài cửa cũng đã không còn.
Cô trở về phòng khách, trong lòng có chút mất mát. Nếu không phải những chuyện đã xảy ra đêm qua, cô sẽ cho rằng đây chỉ là một giấc mơ. Cô đứng một lúc mới buồn bã đi về phía phòng bếp, bánh trên đĩa không thấy đâu, dưới đĩa để lại một lời nhắn, cô cầm lên nhìn chữ viết rồng bay phượng múa.
“Thấy em ngủ sâu nên tôi không gọi em dậy, cháo ở trong nồi, nhớ ăn đấy.”
Chỉ là một lời nhắn bình thường, nhưng lại giống những đôi vợ chồng khác, Tống Hân Nghiên đọc đi đọc lại trên dưới mười lần, trong lòng cô rất ngọt ngào. Hóa ra có những lúc dũng cảm hướng tới phía trước, nhưng kết quả lại vượt xa khỏi mong đợi.
Cô cầm tờ giấy nhắn, xoay người đi vào phòng bếp, trong nồi hầm cháo gạo kê, rất thơm. Trong lòng cô ngọt ngào như được quét một lớp mật ong. Người như Thẩm Duệ chắc chắn là người đàn ông tốt quốc dân, gương mặt đẹp, dáng người chuẩn, còn biết cả nấu ăn. Đúng là điển hình của đàn ông ba tốt kiểu mới.
Ăn xong bữa sáng, cô thay quần áo đi ra khỏi nhà.
Bước vào công ty, ngay cả Vân Vân cũng nhận ra được tâm trạng hôm nay của cô rất tốt: “Chị Tống, hôm nay chị đẹp quá, lâu lắm rồi mới thấy chị cười tươi như vậy, có chuyện gì làm chị vui thế?”
Tống Hân Nghiên sờ sờ mặt: “Có sao?”
“Rõ ràng thế còn gì, à đúng rồi, phía bên tập đoàn Thẩm thị gọi điện tới, mời chúng ta hai giờ chiều qua đó một chuyến, nói có yêu cầu mới về bản thiết kế lần thứ hai.” Vân Vân nói.
Nhắc tới Thẩm thị, Tống Hân Nghiên lại nhớ tới Thẩm Duệ, cô gật đầu: “Chị biết rồi.”
“Chị Tống, còn một chuyện nữa, vừa nãy có người mang hoa tới, bó hoa rất to. Em đếm rồi, vừa tròn 99 bông.” Vân Vân hâm mộ nói.
Tống Hân Nghiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Cô xoay người đi vào phòng làm việc, quả nhiên nhìn thấy một bó hoa đỏ rực đặt trên bàn, bên trên còn có một tấm thiệp, cách tặng khoa trương như vậy, thật ra cô đã đoán được ai rồi. Cô đặt túi xuống, đi tới cầm tấm thiệp lên.
Mở thiệp ra, bên trên có viết: “Vợ à, anh sai rồi, em tha thứ cho anh lần này thôi, anh yêu em, cho anh thêm một cơ hội được không?”
Tống Hân Nghiên đau cả đầu, không biết Đường Diệp Thần lại muốn chơi trò gì đây. Cô ném tấm thiệp vào thùng rác, sau đó ôm bó hoa ra ngoài. Đi trới trước bàn trợ lý, cô đưa bó hoa cho Vân Vân: “Vân Vân, chị bị dị ứng với hoa hồng, tặng em đấy.”
Vân Vân vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn chị Tống, vậy em không khách sáo nữa nha.”
Tống Hân Nghiên cười cười, cô quay người trở lại phòng làm việc, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Có lẽ là do tâm trạng tốt nên hiệu suất công việc cũng rất cao. Tống Hân Nghiên mất cả buổi sáng, cuối cùng cũng vẽ xong thiết kế căn biệt thự để tham gia cuộc thi.
Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa, điện thoại cô vang lên, cô không nhìn người gọi mà đã nghe máy, điện thoại vang lên giọng uy nghiêm của ông cụ: “Tôi ở dưới sảnh công ty, cô mau xuống dây!”
Tống Hân Nghiên cau mày, cho dù không tình nguyện thì cũng chỉ có thể cầm túi đi xuống tầng một. Vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy một chiếc Lincoln Limousine đậu trước cửa, cô chần chừ một chút rồi bước tới.
Tống Hân Nghiên đứng cạnh cửa, cô nhìn ông cụ Thẩm đang ngồi ghế sau, vì lần dạy bảo lúc trước nên cô không dám tùy tiện lên xe: “Ông nội, có chuyện gì không ông?”
Ông cụ Thẩm lạnh giọng nói: “Lên xe, cứ đứng im ở chỗ này, cô sợ không ai biết cô gả cho nhà họ Thẩm à?”
“…” Tống Hân Nghiên cảm thấy ông cụ Thẩm đang cố tình gây sự, tự ông tới đây, bây giờ còn nói như vậy. “Nếu ông lo lắng như vậy, thì ông không nên hạ mình tới đây.”
“Cô làm phản à?” Ông cụ Thẩm nhíu mày trách mắng: “Có phải tôi gọi điện cho thằng Tư thì cô mới chịu lên xe đúng không?”
Tống Hân Nghiên giật mình, hôm qua Thẩm Duệ náo loạn ở nhà họ Hạ như vậy, nói không chừng ông cụ đã nhìn ra rồi. Cô do dự một lát, sau đó khom lưng bước lên xe.
Tống Hân Nghiên ngồi bên ghế phụ, trong lòng cô rất loạn, không dám đối diện với ánh mắt sắc bén của ông cụ Thẩm, trước đêm hôm qua cô còn có thể nói mình không có quan hệ gì với Thẩm Duệ, nhưng hôm nay, cô lại không thản nhiên nổi trước ánh mắt dò xét của ông.
“Hôm qua lúc ở nhà họ Hạ, cô nhìn thấy Hạ Doãn Nhi, cô cảm thấy con bé thế nào?” Dường như Ông cụ Thẩm cũng nhìn ra cô không được tự nhiên, ông đột nhiên hỏi.
Tống Hân Nghiên nhìn ông cụ Thẩm một cái, cân nhắc lại câu từ rồi nói: “Cô Hạ rất xinh đẹp, tính cách cũng rất hoạt bát đáng yêu, làm người ta rất ưa thích.”
Cuối cùng ông cụ Thẩm cũng nhìn thẳng cô, ông nói: “Coi như cô có mắt nhìn, Hạ Doãn Nhi sẽ trở thành vợ của thằng Tư, con bé là hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Hạ, từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp từ phương Tây, sau lưng con bé còn có cả nhà họ Hạ hậu thuẫn. Tính cách hoạt bát đáng yêu nhưng lại không mất đi vẻ trang nhã thanh tao, lên được phòng khách cũng xuống phòng bếp, con bé đứng bên cạnh thằng Tư, trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi, có thể xem như là người trợ giúp đắc lực. Thằng Tư lấy con bé, sự nghiệp của nó sẽ không khác gì thêm gấm thêm hoa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 92: Mọi thứ về cô đều khiến anh mê mẩn(2)
Chương 92: Mọi thứ về cô đều khiến anh mê mẩn(2)