Tống Hân Nghiên không ngờ Đường Diệp Thần lại đến Thẩm Thị để chặn cô, sáng nay anh ta tặng hoa cho cô , cô biết rằng anh ta sẽ không ký vào thỏa thuận ly hôn, bọn họ nhất định sẽ nháo đến bước ra tòa.
Cô rất khó chịu trong lòng. Suy cho cùng, vẫn không thể chấp nhận được một người đã từng yêu sâu đậm, lại làm ầm ĩ không kiểm soát được như vậy.
Đường Diệp Thần đứng bên cạnh chiếc xe thể thao, anh ta mở cửa ghế phụ, nhìn Tống Hân Nghiên, nói: "Hân Nghiên, lên xe."
Tống Hân Nghiên đứng tại chỗ và nói các đồng nghiệp đi trước. Đồng nghiệp nhìn thấy biểu hiện của hai người không tốt lắm, cho nên đi trước, tự nghĩ hình như lời đồn là thật, Tống Hân Nghiên và chồng có quan hệ không tốt.
Khi đồng nghiệp đã đi xa, Tống Hân Nghiên nhìn Đường Diệp Thần. Anh ta vẫn đẹp trai ngời ngời như xưa. Nhưng cô không còn là người si mê anh ta như lúc ban đầu, thời gian đã tiêu hao hết tình cảm của cô dành cho anh ta, giờ khi đối mặt với anh ta, cô chỉ còn lại cảm giác hụt hẫng.
“Diệp Thần, anh muốn làm gì đây?” Tống Hân Nghiên không muốn lên xe, lẽ ra cô và anh ta nên cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, thì bây giờ, lại càng không nên dính líu nữa.
Đường Diệp Thần nhìn cô chăm chú. Bất chợt nói: "Vì tôi vẫn chưa thể buông bỏ, Hân Nghiên, tôi đã làm quá nhiều điều sai trái, tôi biết em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng tôi vẫn không muốn bỏ cuộc. Cuộc đời chúng ta còn dài, trong tương lai vẫn còn vô số thời gian để tôi bù đắp cho em. Tôi muốn cầu xin em ở lại bên tôi. Dù điều đó có vẻ trơ trẽn, tôi cũng muốn xin được một tia cơ hội mỏng manh đó."
Tống Hân Nghiên lắc đầu, “Xin lỗi, tôi đã quyết định rồi.” Sau khi Tống Hân Nghiên nói xong, cô quay người bước xuống bậc thềm.
Đường Diệp Thần nhìn theo bóng lưng dứt khoát của cô, hét lớn, "Tống Hân Nghiên, tôi yêu em, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ em!"
Tống Hân Nghiên khựng lại một bước. Sau đó tiếp tục đi về phía trước. Cô không quay đầu lại nên không nhìn thấy Thẩm Duệ và đoàn người đứng ở cổng công ty, Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn Đường Diệp Thần, trong lòng rất khó chịu. Anh giơ tay lên, nhóm người phía sau cũng dừng lại, anh đi thẳng tới, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tống Hân Nghiên, khẽ cong môi, nói: "Diệp Thần, là cậu không cần cô ấy trước, bây giờ cô ấy cũng không cần cậu nữa. Buông tay đi, đàn ông cầm lên được bỏ xuống được!"
Đường Diệp Thần nghiêng đầu nhìn Thẩm Duệ bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, anh ta nhíu mày, "Chú tư..."
Thẩm Duệ vỗ vỗ vai anh ta, xoay người đi vào công ty.
Đường Diệp Thần nhìn bóng lưng của Thẩm Duệ, anh ta không cam lòng, mở cửa lên xe, nhanh chóng lái xe lao ra ngoài. Tiếng động cơ gầm rú ở phía sau rồi dần dần xa dần, sau hơn mười giây, tiếng hét kinh hãi của Tống Hân Nghiên truyền đến, tiếp theo là tiếng phanh và va chạm chói tai, sau đó mới khôi phục lại sự yên lặng.
Thẩm Duệ sửng sốt, giây phút đó anh mặc kệ tất cả, chạy ra cổng công ty. Chạy sang lề đường, anh nhìn thấy một chiếc xe tải va chạm với một chiếc xe thể thao, chiếc xe tải lật nghiêng bên đường, chiếc xe thể thao bị biến dạng, trên cửa kính vỡ có nhiều vết máu. Tống Hân Nghiên đang đứng cách chiếc xe thể thao chưa đầy 5 mét. Cánh tay của cô bị xướt bởi những mảnh thủy tinh bắn tung tóe, và máu chảy dài trên cổ tay trắng như tuyết của cô. Cô đứng đó bất động, đôi mắt đầy sợ hãi mở to.
Thẩm Duệ chạy đến bên cạnh cô, chỉ thấy cô run rẩy không ngừng, toàn thân như sắp sụp đổ, nước mắt trào ra, cả khuôn mặt đều không còn chút huyết sắc.
Lúc nãy cô đi đến bên đường, nhìn thấy chiếc xe tải đậu bên đường đằng xa đột nhiên phi nước đại về phía mình, tốc độ càng lúc càng nhanh, lúc đầu cô cũng không để ý lắm. Cho đến khi chiếc xe tải càng lúc càng gần cô, cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn, cô nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai trên ghế phụ, trong lòng sợ hãi, người đàn ông này muốn giết cô.
Cô không có thời gian để nghĩ xem ai muốn giết mình, nhưng cô chỉ chạy về phía trước và hét lên trong sợ hãi, cố gắng thu hút sự chú ý của những người khác và ngăn chặn chiếc xe tải điên rồ kịp thời.
Cô chạy được vài bước, sau lưng đột nhiên có tiếng phanh gấp, sau đó là một tiếng nổ lớn. Cô quay lại và nhìn thấy chiếc xe thể thao của Đường Diệp Thần đang quay 360 độ trên đường, và chiếc xe tải đã lăn trên đường với một tiếng nổ.
Khi nhìn thấy máu bắn tung tóe trên kính chắn gió của chiếc xe thể thao, ngay lúc đó, nhịp tim của cô như ngừng đập, toàn thân run rẩy không kìm được, nước mắt lưng tròng, cô không ngừng lắc đầu, không, không!
Thẩm Duệ không quan tâm đến mối quan hệ hiện tại của hai người, anh suýt chút đã đánh mất cô, lúc này anh chỉ muốn ôm cô vào lòng và cảm nhận sự tồn tại của cô. Anh dang tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Nghiên Nghiên, ngoan, đừng sợ, không sao đâu, không sao đâu."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tống Hân Nghiên ngây người nhìn chiếc xe thể thao, kính xe đều vỡ tan tành, nửa sau xe thể thao bị va đập khiến biến dạng, Đường Diệp Thần bị túi khí bên hông chặn lại nên không nhìn rõ mặt. Cả người cô đang run rẩy. Lời an ủi của Thẩm Duệ không có tác dụng, cô đột nhiên vươn tay đẩy anh ra, loạng choạng chạy về phía chiếc xe thể thao.
Chỉ còn cách đó vài mét, nếu không phải Đường Diệp Thần liều lĩnh lái xe phía trước, người chết dưới gầm xe bây giờ đã là cô rồi. Tại sao? Tại sao anh ta lại là người liều mạng cứu cô mọi lúc mọi nơi?
Cô lao đến chiếc xe thể thao, cửa ghế lái đã bị bóp chặt biến dạng, cô nhìn thấy Đường Nhân nhắm mắt dựa vào tay lái, vết thương trên trán chảy nhiều máu, ghế lái cũng bị va chạm làm cho biến dạng. Trái tim cô run lên kịch liệt, cô hoàn toàn hoảng sợ, cô không biết phải làm sao? Cô đưa tay ra mở cửa, còn nhớ nên gọi xe cấp cứu trước, nhưng càng lo lắng càng không biết phải làm sao, cả người rối bời.
"Diệp Thần, Diệp Thần, tỉnh lại..."
Khoảnh khắc Thẩm Duệ bị cô đẩy ra, trái tim anh đau nhói khó chịu, anh biết rằng khi tính mạng của Đường Diệp Thần bị đe dọa, anh quan tâm đến những thứ này thật đáng khinh, nhưng anh sợ cô sẽ khó chấp nhận anh, và cô sẽ đau khổ vì vụ va chạm này và trở lại như ban đầu.
Anh dùng điện thoại di động bấm số 120, gọi cấp cứu, bước nhanh đến, thấy vẻ mặt bối rối của cô, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi kéo mạnh cửa. Khi cửa xe được mở ra, Đường Diệp Thần yếu ớt ngã xuống, Tống Hân Nghiên nhanh chóng đỡ lấy anh ta, nước mắt cô rơi xuống, giọng nói run run, "Diệp Thần, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, xe cấp cứu sẽ tới ngay, anh sẽ không sao đâu."
Xe cấp cứu rất nhanh đã đến và đưa Đường Diệp Thần vào trong xe, Tống Hân Nghiên không còn thời gian để nghĩ thêm điều gì nữa, cô nhanh chóng chạy theo. Vừa định lên xe, Thẩm Duệ đã nắm lấy cổ tay cô, cô quay lại nhìn anh, muốn nói lại thôi, cô không biết phải nói gì, nhẹ nhàng gỡ tay anh rồi lên xe cấp cứu.
Xe cấp cứu lao đi rất nhanh, Thẩm Duệ đứng ở ven đường nhìn xe cấp cứu đang dần đi xa, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Anh cụp mắt và đấm vào chiếc xe thể thao.
Nhìn lại thì thấy CSGT đang giải cứu chủ xe, vụ tai nạn cũng ảnh hưởng đến một số xe ô tô đi qua và người đi đường, người đi đường bị thương được xe cấp cứu đến vớt. Anh nheo mắt, sao có thể trùng hợp như vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 96: Bây giờ cô ấy cũng không cần cậu nữa (1)
Chương 96: Bây giờ cô ấy cũng không cần cậu nữa (1)