TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 217: Bé ngoan ngủ đi (2)

Bàn tay to của Thẩm Duệ chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, anh không chút để ý nói: “Dì Tuyền lo lắng tôi sẽ bội tình bạc nghĩa?”

Đổng Nghi Tuyền ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tao nhã tôn quý trước mặt, nhìn thẳng vào mắt anh: “Có lẽ tôi nói như vậy rất lạnh lùng, nhưng tổn thương mà tình thân mang lại kém xa sự tuyệt vọng mà tình yêu đem tới. Hân Nghiên là người bị cả tình thân và tình yêu làm tổn thương sâu sắc, con bé nguyện ý ở gần cậu, chứng tỏ con bé đã động lòng với cậu. Bây giờ trong tay cậu nắm lưỡi dao sắc bén mà chính con bé đưa cho cậu, cậu có thể khiến con bé thương tích đầy mình bất cứ lúc nào. Thẩm Duệ, nếu cậu không đủ kiên định, cũng không có cách ứng phó với biến cố tiếp theo, tôi hy vọng cậu buông tha cho con bé, cũng buông tha cho chính bản thân mình.”

Thẩm Duệ càng không nắm bắt được thái độ của Đổng Nghi Tuyền, bà ta gọi anh xuống lại thao thao bất tuyệt giảng đạo lý, ý là muốn khuyên anh chia tay? Anh cười khẽ, mắt phương híp lại đầy ý lạnh, lấy lui làm tiến không hổ là tướng quân thường thắng trên bàn đàm phán, đến cả lợi thế cũng dùng vừa đủ: “Nếu tôi không thì sao?”

“Tôi sẽ không ngồi yên làm ngơ đâu.” Giọng Đổng Nghi Tuyền trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn chứa sự quyết tâm mạnh mẽ.

Hai tay Thẩm Duệ chống lên mặt bàn, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Đổng Nghi Tuyền, anh cười khẽ nói: “Dì Tuyền không ngồi yên làm ngơ như thế nào? Bắt ép bọn tôi chia ly, hay là dùng đến cái chết? Tôi nghĩ, Thẩm Duệ tôi sống đến bây giờ, còn chưa vô dụng đến nỗi không bảo vệ được người phụ nữ của mình, khiến người khác liên tục nói ra nói vào.”

“Nếu không phải quan hệ giữa hai người như vậy, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng Thẩm Duệ à, cậu là đàn ông, cậu không hiểu được rằng thế giới này luôn không công bằng với phụ nữ. Nếu tôi biết Hân Nghiên là con gái tôi, tôi chắc chắn sẽ không để con bé phải chịu một chút tổn thương nào. Con bé đã bị thương trong tay người nhà họ Thẩm mấy người một lần, tôi sẽ không để con bé bị thương trong tay cậu một lần nữa.” Đổng Nghi Tuyền không nhìn biểu cảm tàn nhẫn của anh, khí thế cũng cường thế như vậy.

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm bà ta, một lúc lâu sau bỗng nở nụ cười: “Nếu Hân Nghiên nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột bênh vực cô ấy này của bà, có lẽ sẽ rất vui, muốn tôi đi lên nói với cô ấy không, để cô ấy biết ơn bà?”

Đổng Nghi Tuyền cau chặt mày, bà ta cường thế trước sau như một nhưng đối mặt với Thẩm Duệ luôn bị xuống thế hạ phong. Bà ta biết, người đàn ông này chắc chắn sẽ không bị vài ba câu của bà ta lừa gạt, bà ta nói: “Thẩm Duệ, tôi không chuyện cậu ép vợ trước ly hôn không phân chia tài sản, cậu tuyệt tình, độc ác như vậy, nếu có một ngày cậu lạnh nhạt với Hân Nghiên, cậu vẫn sẽ để con bé dẫm vào con đường Tống Nhược Kỳ đã đi. Cho dù con gái của tôi kết hôn lần hai, nhưng vẫn là bảo bối trong lòng tôi, cậu không xứng với con bé.”

Thẩm Duệ nén giận, mười ngón tay của anh dí chặt vào mặt bàn, dường như giây tiếp theo sẽ bóp nát mặt bàn, anh nói: “Xứng hay không không phải do bà quyết định.”

Nói xong, anh tức giận xoay người rời đi.

Đổng Nghi Tuyền nhìn theo bóng lưng của anh, dường như anh rất thâm tình với Hân Nghiên, bà ta mạnh mẽ nhúng tay tách bọn họ ra, rốt cuộc là đúng hay sai?

Từ khi bà ta Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên ở chung một chỗ, bà ta chưa từng dừng lo lắng, nhà họ Thẩm là dạng người gì, sao bọn họ có thể chấp nhận Hân Nghiên? Cho dù bọn họ không quan tâm đến hiềm khích trước kia mà chấp nhận Hân Nghiên, Hân Nghiên cũng sẽ bị người đời châm chọc.



Tình yêu thực tế sẽ không chịu nổi một đả kích, bọn họ chắc chắn không có tương lai, sao bà ta có thể trơ mắt nhìn Tống Hân Nghiên nhảy vào hố lửa? Cho dù cô sẽ oán hận bà ta, bà ta cũng không muốn tương lai cô phải hối hận.

Đổng Nghi Tuyền cầm điện thoại, gọi cho một dãy số, bên kia nhận được, giọng mơ màng truyền đến, bà ta nói: “Ngày mai con ngồi máy bay buổi sáng đến thành phố C.”

Cúp điện thoại xong, tâm trạng bà ta càng nặng nề hơn. Trước khi biết Hân Nghiên là con mình, bà ta đã làm tổn thương cô, sau khi biết cô là con gái mình, chuyện đầu tiên bà ta làm, vẫn là tổn thương cô.

Bà ta ấn huyệt thái dương, đau ngắn không bằng đau dài, Hân Nghiên à, mẹ làm như vậy đều là vì tốt cho con.

....

Tống Hân Nghiên mơ màng tỉnh lại, vô thức sờ soạng phía giường bên cạnh, bên đó trống không, cảm xúc lạnh lẽo. Cô mở to mắt, nhìn bóng dáng cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, trong lòng cô thả lỏng, cô ngồi dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Khuya rồi mà anh còn chưa ngủ sao?”

Giọng nói gợi cảm lười biếng truyền đến từ phía sau, Thẩm Duệ nghiêng người nhìn thấy cô ngồi trên giường, vẻ mặt còn buồn ngủ nhìn anh, một bên đai đeo váy ngủ lơ lửng trên vai, mơ hồ có thể nhìn thấy được phong cảnh vĩ ngạn trắng nõn trước ngực cô.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, cho dù sẩm tối vừa muốn cô xong, lúc này anh lại nghĩ đến. Anh nện chân đi về phía cô, khí thế mạnh mẽ, mang theo cảm giác tồn tại mạnh mẽ, đi ngày càng tới gần cô.

Đầu óc Tống Hân Nghiên tỉnh táo hơn một chút, trực giác thấy anh không vui, cô dịu dàng nói: “Anh có chuyện phiền lòng sao? Nói với em đi, em sẽ chia sẻ với anh.”

Thẩm Duệ ngồi trên giường, ánh mắt tràn ngập tính xâm lược, nhìn chằm chằm cô, anh nắm tay cô, giọng khàn khàn: “Quả thật có chuyện phiền lòng, cần em giúp đỡ anh.”

Tống Hân Nghiên hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, vẻ mặt ngu ngơ: “Chuyện gì vậy?”

Thẩm Duệ cầm tay cô đặt lên môi hôn một cái, sau đó cầm tay cô, cố định tìm kiếm đến chỗ mẫn cảm nhất của bản thân. Tống Hân Nghiên bỗng mở to mắt, con ngươi phản chiếu ngược lại khuôn mặt tuấn tú của anh ngày càng đến gần, trong nháy mắt, cô ngẩn người ra.

Đọc truyện chữ Full