TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 233: Say thì ngủ, rất ngoan(2)

Thẩm Duệ lắc đầu, anh nói: “Từ khi anh nhìn thấy đồng tâm kết lưu ly, anh thật sự đã xem em là em gái, em cứ coi là anh muốn bù đắp cho em gái của anh đi, số tiền này đối với anh không đáng là bao cả, nhưng với em thì nó có thể thay đổi cả cuộc đời, em nhận đi, tạm biệt!”

Thẩm Duệ mở cửa bước ra ngoài, trong lòng anh không khỏi có chút cô đơn. Chu Vệ đi tới, lo lắng nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, anh không sao chứ?”

“Không sao, đặt cho tôi một vé về Đồng Thành chiều nay.” Thẩm Duệ thản nhiên nói, anh quay đầu nhìn trong phòng bệnh, Tiểu Tinh đang nằm trên giường khóc tới run cả vai, có lẽ bọn họ đều mong đợi đối phương là người thân mà mình muốn tìm, nên tới khi sự thật được phơi bày thì mới đau lòng như vậy.

“Vâng thưa tổng giám đốc.”

Năm giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Đồng Thành, Thẩm Duệ đeo kính dâm, bước theo đoàn người đi ra khỏi sân bay. Bên ngoài, Lão Vương và Nghiêm Thành đã đứng đợi anh sẵn, thấy anh phong trần mệt mỏi bước ra, Nghiêm Thành vội vàng chạy tới, nhận lấy hành lý trong tay anh bỏ vào trong cốp xe. Lão Vương nhanh chóng mở cửa ghế sau.

Hôm qua, sau khi Tống Hân Nghiên xuất viện đã được Nghiêm Thành đưa về Đồng Thành, đương nhiên đồng hành với cô còn có cả Đổng Nghi Tuyền và Hàn Mỹ Hân.

Chiếc xe lăn bánh, Lão Vương nói: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta về Y Uyển hay Kim Vực Lam Loan?”

“Tới Kim Vực Lam Loan.”



Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Khải Hồng, thư ký vội vã bước tới, nhìn người đàn ông đang phiền muộn trước bàn làm việc, dường như từ sau khi ly hôn với Tống Hân Nghiên thì anh chưa bao giờ nở nụ cười nữa.

“Tổng giám đốc Đường, chuyện anh phân phó đã có manh mối rồi.”

“Nói!” Đường Diệp Thần ngẩng đầu, ánh mắt âm u nhìn về phía thư ký, anh không cho người điều tra về người đàn ông năm năm trước, là bởi vì anh chưa từng đối mặt với chuyện xảy ra ngày hôm đó.

“Bởi vì thời gian đã quá lâu nên có rất nhiều bằng chứng không thể tìm được, nhưng theo nhân chứng kể lại thì hôm đó cô hai nhà họ Tống đã tới một khách sạn tốc hành, cô ấy vừa vào không lâu thì, cô Tống Nhược Kỳ và bà Tống cũng vội vàng theo sau. Chuyện này nếu bắt đầu điều tra từ cô Tống Nhược Kỳ và bà Tống thì có lẽ sẽ tìm được đáp án nhanh hơn.” Thư ký nói.



“Khách sạn tốc hành?” Đường Diệp Thần vuốt cằm, vẻ mặt nham hiểm, điều này chứng minh Tống Hân Nghiên tự mình tới, mà không phải bị cưỡng ép như cô vẫn nói?

“Đúng, lúc tôi cho người điều tra đã nghe được một tin rất kỳ quái, bọn họ nói ông cụ Thẩm cũng đang điều tra chuyện này.

“Ông nội?” Đường Diệp Thần nghi ngờ nói: “Vì sao ông ấy lại điều tra chuyện này?”

“Tôi cũng không rõ, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, ông ấy hẳn là đã điều tra tin tức, bao gồm cả thông tin của những khách đã ở địa điểm đó vào 5 năm trước. Ông ấy đã lấy đi toàn bộ dữ liệu, dường như đang cố ý ém nhẹm chuyện này.” Thư ký nói.

Đường Diệp Thần xoa xoa bộ râu mới nhú trên cằm, ông nội đích thân nhúng tay vào, chuyện này quá bất thường, ông ấy đang muốn che dấu điều gì?” Tôi biết rồi, các cậu tiếp tục điều tra, ra ngoài đi.”

“Vâng.” Thư ký xoay người bước ra ngoài.

Đường Diệp Thần đứng dậy đi tới trước cửa kính, anh hơi nheo mắt lại, chuyện này càng lúc càng thú vị, ngay cả ông nội cũng nhúng tay vào, rốt cuộc là muốn che đậy cái gì?

Anh đứng vài phút, đột nhiên xoay người cầm lấy áo khoác đang treo trên kệ, cầm theo cả chìa khóa xe rồi sải bước đi ra khỏi văn phòng.



Thẩm Duệ đứng bên ngoài căn hộ Kim Vực Lam Loan, anh tháo kính dâm đưa tay ấn chuông cửa. Đợi một lúc lâu nhưng không có ai ra mở, anh nâng cổ tay lên nhìn, chiếc đồng hồ đắt tiền rực rỡ dưới ánh đèn, đã sáu giờ ba mươi phút, tại sao giờ này cô lại không có nhà?

Anh lấy điện thoại bấm số của cô, chuông vang lên hồi lâu mới có người nghe máy: “Alo?”

“Em đang ở đâu thế?” Thẩm Duệ nhíu mày không vui, anh xa xôi ngàn dặm chạy về, ngay cả nhà cũng chưa kịp về đã tới đây thăm cô, vậy mà bị người ta đóng cửa không tiếp.

Tống Hân Nghiên đứng bên ngoài phòng bao, cô cố gắng đi xa một chút rồi mới nói: “Em đang ở ngoài, sao thế?”

“Em ở ngoài làm gì, về nhà nhanh.” Thẩm Duệ cau mày, giọng điệu của anh cực kỳ không tốt, cảm giác về nhà không có một ai làm tâm trạng của anh rất tồi tệ.



Tống Hân Nghiên có chậm chạm đến đâu cũng nghe ra được anh đang không vui, cô đứng trên ban công nhìn hàng ghế dài bên ngoài nhà hàng, một người phụ nữ dắt theo một đứa nhỏ đưa tới một tuổi, đang khuyến khích đứa bé đi về phía cô, cô nói: “Bây giờ em không thể đi được, điện thoại sắp hết pin rồi, buổi tối em gọi lại cho anh.”

Hôm qua sau khi trở về Đồng Thành, Tống Hân Nghiên gọi điện thoại cho Liên Mặc, cô muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn ân nhân cứu mạng. Liên Mặc cũng không từ chối, chọn ngày không bằng gặp ngày, hẹn luôn vào tối nay.

Tống Hân Nghiên vui vẻ đồng ý, nhưng để tránh hiểu nhầm cô vẫn gọi điện cho Hàn Mỹ Hân bảo cô ấy tới. Bữa ăn vừa mới bắt đầu, sao cô có thể đi trước được?

“Em đang ở đâu? Đi với ai?”

“Em đang ăn tối ở bên ngoài, thế nhé, mọi người còn đang đợi em, em tắt máy trước đây.”

Cảm giác được anh đang chất vấn, Tống Hân Nghiên có chút không vui, nói xong mấy câu, di động của cô đã tự động tắt máy, Thẩm Duệ gọi cô lại nhưng đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút, anh tức phát điên.

Cô ăn cơm với ai, nói chuyện có mấy phút cũng không đợi được sao? Càng nghĩ càng khó chịu, anh điện thoại lại cho cô nhưng đầu bên kia đã tắt máy, anh tức giận nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, đạp thẳng một phát lên cửa, trông cực kỳ giống oán phụ.

Tống Hân Nghiên quay trở lại phòng bao, Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc đang bàn về các vụ án, sau khi chứng chỉ chứng chỉ thi hành luật sư của Liên Mặc vị thu hồi thì anh đã trở về Liên thị để nắm quyền kinh doanh. Mặc dù vậy nhưng thi thoảng Hàn Mỹ Hân cũng sẽ hỏi anh cách biện hộ cho đương sự. Liên Mặc sẽ giúp cô hiểu rõ hơn, điều này giúp cô đạt được lợi ích không nhỏ.

Khi Tống Hân Nghiên đẩy cửa bước vào thì chợt nghe Hàn Mỹ Hân nói: “Anh Liên Mặc, anh không làm luật sư quả là đáng tiếc.”

Liên Mặc nhíu mày, vẻ mặt hờ hững, khóe mắt anh liếc thấy Tống Hân Nghiên đang đi tới, anh cười nói: “Không có gì đáng tiếc cả, đều là công việc, khác nhau ở chỗ mình thích hay không mà thôi.”

Tống Hân Nghiên nắm chặt điện thoại di động, cô kéo ghế ngồi xuống, tự trách nói: “Liên Mặc, xin lỗi, do tôi nhất thời xúc động nên mới hại anh mất giấy phép luật sư.”

“Sao lại nữa rồi, không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Đừng nhắc tới chuyện này nữa?” Ánh mắt Liên Mặc mang theo chút trách móc, anh không thích cô luôn xem mình là tội nhân.

“Chúng ta?” Hàn Mỹ Hân cười vui vẻ, cái từ ‘Chúng ta’ này rất là mờ ám.

Đọc truyện chữ Full