TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 252: Các báo chí thi nhau tung hình ảnh của cô lên tiêu đề

Nghiêm Thành nhìn Thẩm Duệ, từ trước đến nay anh luôn là một người dũng cảm tiến về phía trước, rất ít khi vì chuyện gì mà do dự, nhưng trong chuyện liên quan đến cô Tống này, anh dường như đã mất đi sự sáng suốt và quả quyết trước kia: “Tổng giám đốc Thẩm, ngài và cô Tống đã trải qua sóng to gió lớn, cô ấy nhất định có thể thấu hiểu sự bất đắc dĩ của ngài lúc đó.”

Thẩm Duệ day day huyệt thái dương đau nhức, nhẹ giọng nói: “Nghiêm Thành, để tôi yên tĩnh một mình đi.”

“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành gật đầu, đẩy cửa lối thoát hiểm rời đi.

Thẩm Duệ dựa vào lan can, anh lấy một gói thuốc lá từ trong túi quần ra, rút ra một điếu ngậm bên miệng, ngọn lửa màu xanh lam làm nổi bật ngũ quan của anh càng thêm tuấn dật bất phàm. Anh hút một hơi, một làn khói từ trong miệng phả ra, ánh đỏ tươi trong ánh sáng mờ, anh vẫn luôn không hạ nổi quyết tâm để nói chuyện này cho cô biết.

Đợi lát nữa, lúc cảm xúc của một người ổn định hơn một chút, anh chắc chắn sẽ chính miệng nói cho cô biết.

Nhưng anh không biết, bởi vì sự yếu đuối nhất thời của mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để được sự tha thứ từ cô.

... ...

Lúc Tống Hân Nghiên ngủ mơ mơ màng màng, điện thoại di động của cô rung lên, cô mắt nhắm mắt mờ, đưa tay sờ loạn trên tủ đầu giường, sờ vào điện thoại di động, cô bật máy, đặt bên tai, vừa ngái ngủ vừa mơ màng nói: “Tôi là Tống Hân Nghiên, ai gọi đấy?”

“Hân Nghiên, là mẹ đây, hôm qua mẹ gọi điện nhưng không liên lạc được với con, con không sao chứ?” Đổng Nghi Tuyền đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống dòng xe cộ qua lại không dứt ở tầng dưới, thành phố phát triển rất nhanh, toàn bộ trung tâm thành phố đã không con nhìn thấy các tòa nhà cũ của hai mươi năm trước đây. Mỗi lần bà ta đứng đây, bà ta cảm thấy thành phố này rất xa lạ.

Tống Hân Nghiên buồn ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, cô xoay người ngồi dậy, tay chân đau nhức dữ dội, cả người đều không có sức lực, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều. Trong năm năm qua, cô không bao giờ trải qua việc nằm trên giường lúc 4 giờ chiều, xem ra cô thực sự nên tìm một công việc thôi.



“Vâng, tôi không sao, ngài đừng lo lắng.” Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng nói.

“Con không sao là được rồi, đúng rồi, mẹ thấy con gửi sơ yếu lý lịch của công ty khác rồi, Hân Nghiên, tới Nghiệp Chi Phong giúp mẹ được không? Con làm việc bên cạnh mẹ, mẹ mới có thể yên tâm.”

Tống Hân Nghiên không trả lời ngay, khi Đổng Nghi Tuyền thúc giục một lần nữa, cô nói: “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

“Hân Nghiên, cảm ơn con đã bằng lòng suy nghĩ.” Đổng Nghi Tuyều kích động nói.

Tống Hân Nghiên cắn môi, không biết nên nói cái gì cho phải. Đổng Nghi Tuyền dường như biết suy nghĩ của cô, bà ta nói: “Hân Nghiên, con nghỉ ngơi thật tốt, mẹ chờ câu trả lời của con, mẹ cúp máy trước.”

“Được.” Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, đôi chân thon dài của Thẩm Duệ bước vào, anh đi vào. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen, rất áp bức đến gần cô ấy, đứng bên giường.

Anh cúi xuống, hai tay chống lên nệm, cúi người hôn môi cô, dịu dàng nói: “Tỉnh rồi sao?”

“Ừm.” Tống Hân Nghiên đỏ mặt, cô ngượng ngùng cúi đầu: “Anh không đi làm sao?”

Thẩm Duệ ngồi xuống bên giường, ôm cô vào lòng: “Ừm, đang chờ em tỉnh dậy.”

Tống Hân Nghiên ngồi trên đùi anh, mỗi lần anh bá đạo ôm cô vào lòng như vậy, cô lại cảm thấy mình không có một chút trọng lượng nào trước mặt anh, anh có thể tùy ý muốn ôm lấy cô. Cô khoanh tay quanh cổ anh, rõ ràng người đã làm việc chăm chỉ tối qua là anh, mà kết quả người sắp chết lại là cô, Đức Chúa Trời thực sự không công bằng với phụ nữ khi tạo ra con người.



Thẩm Duệ nhéo nhéo eo nhỏ không có mấy lượng thịt của cô, khẽ thở dài nói: “Em phải ăn thật nhiều cơm lên, gầy như vậy sao chịu nổi sự giày vò của anh?”

Mặt Tống Hân Nghiên lập tức đỏ bừng, cô giãy dụa muốn từ trong ngực anh đứng lên, Thẩm Duệ thuận thế buông tay, bàn tay vỗ nhẹ vào hông cô: “Đi rửa mặt thay quần áo, lát nữa chúng ta đi hẹn hò.”

Tống Hân Nghiên rửa mặt xong, Thẩm Duệ đã ăn mặc chỉnh tề, trong tay anh cầm một cái cà vạt, chờ cô thắt cho anh. Tống Hân Nghiên chậm rãi đi tới bên cạnh anh, cười nhận lấy cà vạt, kiễng mũi chân lên, Thẩm Duệ vô cùng phối hợp, hai tay vịn chặt vòng eo thon thả của cô, mặc cho cô thắt cà vạt cho anh.

“Biết tại sao em nhất định phải giúp anh thắt cà vạt không?” Thẩm Duệ rũ mắt xuống, nhìn cô nghiêm túc thắt cà vạt, khàn giọng hỏi.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào trong đôi mắt phượng đặc biệt thâm sâu của anh, cô lắc đầu: “Muốn em làm nô lệ ư?”

Thẩm Duệ khẽ cười lắc đầu: “Em làm nô lệ ở trên giường là đủ rồi.”

Tống Hân Nghiên trợn trắng mắt, người này đùa giỡn cô, thật sự là không tức giận mặt vẫn đỏ. Thẩm Duệ nhìn dáng vẻ của cô, khẽ nhíu mày: “Lần sau em lại trợn trắng mắt nữa, coi chừng anh khiến em không xuống được giường được.”

“Ách?”

Cà vạt được thắt chặt, Thẩm Duệ cầm hai tay cô, dịu dàng nói: “Đi thôi, chúng ta đi hẹn hò.”

Xe chạy vào một câu lạc bộ phi hành gia ở ngoại ô, Thẩm Duệ xuống xe, nắm tay Tống Hân Nghiên đi đến sân bay. Nơi đây hội tụ máy bay riêng của các cậu ấm giàu có nhất Đồng Thành, Thẩm Duệ dắt Tống Hân Nghiên đến bên cạnh một chiếc trực thăng màu trắng toàn thân, trên cánh có một con báo săn đang chạy, thoạt nhìn sống động như thật.

Đọc truyện chữ Full